Tự Cẩm
Chương 118 : Trì phủ
Ngày đăng: 08:50 30/04/20
Úc Cẩn cười đẩy cửa rời đi, Khương Tự ngồi xuống giường, lau lau mặt.
Mất mặt!
Đều là tên hỗn đản kia, gắp đồ ăn cho nàng thì cứ gắp đồ ăn đi, êm đẹp chớp mắt làm gì? Hại nàng suy nghĩ nhiều.
Bóng đêm dần đến, Khương Tự thu thập thỏa đáng, ngẩng đầu hỏi A Man: “ Thế nào?”
“ So với lần ngài ở trong xe ngựa còn giống hơn cơ.” A Man lấy ra mũ có rèm, hưng phấn hỏi, “ Cô nương, chúng ta lúc nào xuất phát á?”
Khương Tự nhìn thoáng qua đồng hồ nước, cầm lấy mũ có rèm nói: “ Ngươi lưu lại đi, hai người là đủ rồi.”
A Man chỉ cảm thấy tim đau xót.
Quả nhiên bị bỏ lại!
Cửa nhẹ nhàng gõ vang, A Man đứng bất động.
“Đi mở cửa đi.”
Tiểu nha hoàn thở phì phì đi qua kéo cửa ra, hung hăng khoét người ngoài cửa một chút, quay đầu bước đi.
Khương Tự đội xong mũ có rèm rồi đi ra.
Úc Cẩn chỉ chỉ mũ có rèm: “Vướng víu còn đáng chú ý, không bằng không mang theo.”
Khương Tự lắc đầu: “ Không mang theo, nói không chừng sẽ có người bắt ta đổi bạc.”
Úc Cẩn hiếm khi lộ ra thần sắc hoang mang.
Khương Tự vươn tay nhấc mạng che mặt lên, lộ ra một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Úc Cẩn nhíu mày: “ Sao lại làm xấu đi?”
Khóe miệng Khương Tự giật giật: “ Như vậy có bảy tám phần giống với Trì cô nương.”
Úc Cẩn sờ sờ mũi, giơ tay thay Khương Tự thả mạng che mặt xuống: “Đi thôi.”
Nguyệt hắc phong cao, Úc Cẩn quen đường quen lối, mang theo Khương Tự thẳng đến Trì phủ.
Ở trên trấn nhỏ này Trì phủ có vẻ thực khí phái, ngói xanh tường xám, trước đèn lồng đỏ chót viết hoa chữ ‘Trì’ theo gió nhẹ nhàng lắc lư.
Loại tòa nhà này không giống như nhà đậu hũ Tây Thi dễ dàng tiến vào như vậy.
Khương Tự cùng Úc Cẩn liếc nhau.
Úc Cẩn ở trong lòng bàn tay nàng nhanh chóng viết: “Hành động sao?”
Khương Tự không có trả lời, tay xuôi ở bên người lặng lẽ mở ra, huỳnh quang yếu ớt sát mặt đất bay về phía Trì lão gia.
Lúc này nàng mới nhẹ nhàng gật đầu.
“ Chờ chút.” Úc Cẩn nhanh chóng viết hai chữ ở trong lòng bàn tay nàng, lặng lẽ hướng bệ cửa sổ mà đi.
Trên bệ cửa sổ đặt ngọn nến, dưới gốc ngọn nến cháy đến chỉ còn một nửa tích đầy giọt nến.
Trì lão gia ngồi đưa lưng về phía bệ cửa sổ, bị Huyễn Huỳnh mê hoặc nên tạm thời nhìn không ra dị thường.
Lúc này, trong phòng đột nhiên sáng ngời.
Trì lão gia đang đắm chìm ở trong bi thống, suy nghĩ hơi chết lặng, một hồi lâu mới phản ứng được, bỗng nhiên quay người.
Sau lưng không có một ai, chỉ có ánh lửa của ngọn nến trong giá nến đang nhảy nhót.
Ánh nến yếu ớt, lại đem thần sắc kinh ngạc của Trì lão gia chiếu đến rõ ràng.
Cửa cọt kẹt một tiếng mở ra, ở trong màn đêm yên tĩnh có vẻ cực kì rõ ràng, rơi xuống trong tai Trì lão gia lại có loại cảm giác chói tai.
“Ai ở bên ngoài?” Trì lão gia sải bước đi tới cửa, nhìn ra ngoài.
Bên ngoài trống rỗng, dưới gió đêm lá chuối tây nhẹ nhàng lắc lư.
Chỗ xa hơn là ánh đèn không ngừng di động, Trì lão gia biết đó là người làm trong phủ xách theo đèn lồng bắt tặc.
Nơi này của hắn là an toàn, có gia đinh tuần tra ban đêm cùng mấy con chó trông cửa, những tiểu mao tặc vì một trăm lượng bạc liền bí quá hoá liều chung quy chẳng làm được gì.
“Thế nào?” Úc Cẩn từ cửa ra ngoài châm đèn lại cấp tốc từ cửa sổ tiến vào hướng Khương Tự tranh công.
Khương Tự nhấp môi, đến cùng không muốn che giấu lương tâm, lại sợ nam nhân đang vẫy đuôi trước mắt lên trời, vội vàng viết xuống lòng bàn tay hắn hai chữ: Tạm được.
Trì lão gia không có bất kỳ phát hiện nào quay người trở về phòng, đột nhiên dừng lại.
Ngay bên bàn đọc sách mà hắn vừa mới ngồi, lại có một thiếu nữ đang đưa lưng về phía hắn, dưới ánh nến chiếu ra thân ảnh tinh tế của nàng.
~~~~~ Ta cảm thấy bản thân edit thật là khô khan ~~~~~