Tự Cẩm

Chương 142 : Vui như lên trời

Ngày đăng: 08:50 30/04/20


Giữ vị trí trong Tứ phi, sinh được hai vị hoàng tử, cứ việc Thất hoàng tử từ khi sinh ra đã ra cung, Hiền Phi ở trong hậu cung xem như là Tần phi ưỡn eo đến mức thẳng nhất. Đừng quên, hiện tại Hoàng hậu ngay cả một hoàng tử đều không có, chỉ có một đứa con gái là Phúc Thanh công chúa thôi.



Người có thể đi đến một bước này, đương nhiên sẽ không vô tâm vô phế, hoặc là nói loại người này thích nhất là lặp đi lặp lại lăn lộn suy nghĩ mọi chuyện.



Hiện tại Hiền Phi liền bắt đầu suy nghĩ: Lão Thất bởi vì gặp rắc rối mà gặp được Hoàng Thượng, có thể thấy được gặp rắc rối này rất có thể là cố ý gây nên. Như vậy, đứa con trai nuôi dưỡng ở dân gian mười tám năm bà chưa từng liếc mắt lấy một cái này có phải là rất có tâm cơ hay không?



Thân ở Hoàng gia có tâm kế là chuyện tốt, nhưng mấu chốt phải xem hắn có thái độ gì.



Nếu như trong lòng lão Thất có người mẫu phi bà cùng huynh trưởng, vậy dĩ nhiên là vạn sự đại cát, nếu như có tâm tư khác, vậy bà phải cẩn thận nhìn chằm chằm, không thể để cho lão Tứ có nguy cơ được.



Trong lòng Hiền Phi chuyển qua suy nghĩ chưa tính toán gì, bỗng nhiên sinh ra tâm tư gặp Úc Cẩn một lần.



Bà muốn tận mắt nhìn thử một chút mới có thể an tâm.



Hiền Phi bên này có tâm tư gặp nhi tử, Ninh phi bên kia trực tiếp hất luôn bàn ăn.



Ninh phi là mẫu phi của Ngũ hoàng tử, xuất thân Tướng môn, mỹ mạo mạnh mẽ, nhiều năm qua thánh sủng không suy, ở trước mặt Cảnh Minh Đế đều dám hất luôn cả bàn, huống chi bây giờ còn không có người ngoài.



“ Tức chết ta rồi, một đứa con hoang lại dám đánh nhi tử ta!”



Ninh phi vừa phát lửa, đám cung tỳ từng người mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không người dám khuyên, chỉ nghe được thanh âm lách cách của chén canh rơi xuống đất.



“ Hoàng Thượng còn chưa tới sao?” Đợi một hồi, Ninh phi hỏi.



Vừa nghe nói nhi tử bị đánh, Ninh phi lập tức phái người đi mời Cảnh Minh Đế, thường ngày lúc này Hoàng Thượng đã sớm đến đây, hiện tại thế mà còn không có động tĩnh.



Nội thị nơm nớp lo sợ nói: “ Hoàng Thượng đang phê duyệt tấu chương, nói chờ hết bận sẽ đến.”



“ Cái gì?” Ninh phi bật người đứng lên, nhấc chân liền đi ra ngoài.



Phê duyệt tấu chương? Thuần túy là lấy cớ, rõ ràng là sợ bà tìm Hiền Phi cùng đứa con hoang kia tính sổ.




Phan Hải xuất thân nhà nghèo khổ, trong nhà huynh đệ tỷ muội đông đúc, cũng là đứa không được sủng ái, lúc này nghĩ đến Thất hoàng tử từ nhỏ nuôi dưỡng ở ngoài cung bởi vì gặp rắc rối mới được nhìn thấy phụ thân, khó tránh khỏi sinh ra mấy phần đồng bệnh tương liên.



“ Truyền trẫm ý chỉ, phong Thất hoàng tử Cẩn làm Yến Vương, lệnh Tông Nhân phủ cùng Khâm Thiên Giám mau chóng chọn ngày lành tháng tốt chuẩn bị sắc phong......”



Cảnh Minh Đế lời này vừa nói ra, Ninh phi cùng Phan Hải đều ngây ra như phỗng.



Đợi một hồi không có động tĩnh, Cảnh Minh Đế không vui hừ một tiếng: “ Phan Hải, ngươi là kẻ điếc sao?”



Phan Hải đột nhiên hoàn hồn, vội nói: “ Nô tài lĩnh chỉ.”



Trời ạ, đây là tình huống ra sao? Vận khí của Thất hoàng tử nghịch thiên như thế, không lẽ là con ruột của lão thiên gia?



Phan Hải chóng mặt đi ra ngoài, lau mặt một cái.



Hoàng Thượng không ra bài theo lẽ thường như thế, quá khiêu chiến năng lực phản ứng của đại thái giám hắn rồi.



Phan Hải còn chưa đi ra bao xa, trong ngự thư phòng bộc phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa: “Hoàng Thượng, ngài đây là ý gì?”



Cảnh Minh Đế một bộ tính tình tốt: “ Ái phi đừng vội, không phải ngươi nói lão Thất không xứng bị phạt sao, trẫm trước hết làm cho hắn có cùng thân phận với các hoàng tử khác, mới tốt phạt hắn.”



Ninh phi tức giận đến toàn thân run rẩy, á khẩu không trả lời được.



Có đạo lý như thế, bà còn có thể nói cái gì? Nói thêm gì đi nữa có phải là còn muốn phong đứa con hoang kia làm Thái tử luôn không?



Hiền Phi nghe nói Ninh phi đi ngự thư phòng cáo trạng, mặc dù không thèm để ý Úc Cẩn như thế nào, lại chỉ sợ ảnh hưởng tới Tứ hoàng tử, vội vàng chạy tới ngự thư phòng, trên nửa đường gặp được Phan Hải.



Phan Hải vừa thấy Hiền Phi lập tức chúc mừng: “Chúc mừng Hiền Phi nương nương.”



~~~ Hết chương 142 ~~~