Tự Cẩm
Chương 147 : Úc cẩn đồng học tìm đường chết
Ngày đăng: 08:51 30/04/20
Phòng trống của Tông Nhân phủ mặc dù được xem như một loại nhà tù hình thức cao cấp nào đó, nhưng giam trong đó chính là các hoàng tử, đương nhiên sẽ không giống như những nhà tù chân chính.
Có thể nói ngoại trừ không có tự do ra, thì sinh hoạt hàng ngày của các hoàng tử không khác gì mấy với ở Vương phủ, đương nhiên bởi vì Hoàng Thượng trách phạt, nên ba ngày này chỉ có thể dùng rau quả lấp bao tử.
Lúc các hoàng tử đi ra ngoài, chân cẳng từng người như nhũn ra, sắc mặt trắng bệch.
Không ăn thịt không có tí sức lực nào mà!
Bọn hắn vừa ra tới một đám người liền vây lại.
Đã cưới Vương phi, lúc này đều là các tức phụ tới đón, chưa cưới vợ như Lục hoàng tử cùng Bát hoàng tử, mẫu phi cũng đã sớm phái tâm phúc đến chờ, chỉ sợ nhi tử bị ủy khuất.
Trong lúc nhất thời bên ngoài Tông Nhân phủ khóc sướt mướt, vô cùng náo nhiệt.
Long Đán âm thầm thở dài, túm Lãnh Ảnh một chút: “Đi, chúng ta cũng đi đón chủ tử!”
Sớm biết thế đã mang Nhị Ngưu tới, đem hạ thấp toàn bộ đám nữ nhân này đi!
Long Đán và Lãnh Ảnh mới đi mấy bước, liền có người trước một bước đi đến trước mặt Úc Cẩn, sau khi hành lễ xong thì cười nói: “ Điện hạ, nương nương mời ngài đi một chuyến.”
Úc Cẩn cười cười, hời hợt nói: “ Hiện tại có nhiều bất tiện, ta phải trở về tắm rửa thay quần áo, ăn cơm đi ngủ.”
Nội thị đến mời Úc Cẩn chính là trong cung Hiền Phi ra.
Úc Cẩn chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Hắn hồi kinh đã một thời gian, nhưng vị mẫu phi không biết tướng mạo kia cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới muốn gặp hắn, thậm chí vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của hắn cũng không thấy bất kỳ bày tỏ gì, hiện tại hắn được phong Vương liền mời hắn vào cung gặp nhau, có phải là quá vội vàng không thể chờ nổi rồi hay không?
Úc Cẩn nhớ tới điều này, ngay cả cảm xúc tức giận đều chẳng muốn có.
Với hắn mà nói, hoàng cung là một địa phương xa lạ, mà vị mẫu phi ở bên trong kia cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.
‘Mẫu phi’ chỉ là một cái xưng hô, không có bất kỳ ý nghĩa gì khác.
Mắt thấy Úc Cẩn nhanh chân đi về phía hai người Long Đán cùng Lãnh Ảnh, nội thị đuổi theo ở phía sau: “ Điện hạ, nương nương vẫn chờ ngài đó ——”
Rốt cuộc vẫn là lão Tứ tri kỷ, không uổng công một tấm lòng từ mẫu của bà.
Trên đường về hẻm Tước Tử, Úc Cẩn hỏi Long Đán: “ Ta không ở nhà hai ngày, có chuyện gì không?”
“Không có việc gì nha.” Đón được chủ tử trong lòng cao hứng, Long Đán nổi lên tâm tư đùa giỡn.
“ Hử?” Mặt Úc Cẩn trầm xuống.
Tiểu tử này không phải thiếu ăn đòn chứ, biết rõ hắn muốn hỏi điều gì còn giả bộ ngớ ngẩn.
Da đầu Long Đán tê rần, vội nói: “ Khương cô nương mỗi ngày đều tới cho Nhị Ngưu ăn đó.”
Bước chân Úc Cẩn dừng lại.
“ Chủ tử, sao vậy?”
“Mỗi ngày đều đến?” Úc Cẩn cơ hồ là gằn từng chữ hỏi ra.
“ Phải nha.” Long Đán gật đầu.
Có vấn đề gì sao?
“ Khốn nạn!” Úc Cẩn trầm thấp mắng một tiếng, sải bước liền đuổi về nhà.
Hắn vậy mà bỏ qua nhiều cơ hội được gặp A Tự như thế, quả thực muốn giết người!
Vội vàng đuổi tới cửa nhà, nhìn thấy cây táo xiêu vẹo cổ uể oải phơi nắng, Úc Cẩn dừng lại: “ Nàng mỗi ngày lúc nào thì đến? Hai ngày ta không ở nhà ngươi nói thế nào với nàng?”
“ Lúc này Khương cô nương hẳn là đã đến rồi.” Long Đán cười hắc hắc, “ Tiểu nhân nói với Khương cô nương là ngài đắc tội với người ta phải ngồi đại lao, khả năng chịu khổ rồi.”
Á?
Úc Cẩn nghe xong linh quang lóe lên, lấy ra chủy thủ cắt y phục mấy đường, lại mắt không chớp cho cánh tay một đao, máu chảy ra quẹt trên người trên mặt một vòng, dựa vào Long Đán yếu ớt nói: “Dìu ta đi vào ——”