Tự Cẩm
Chương 148 : Vạch trần
Ngày đăng: 08:51 30/04/20
Nhìn chủ tử vừa mới còn sinh long hoạt hổ trong nháy mắt biến thành một đóa kiều hoa, miệng Long Đán há đến có thể nhét cả một quả trứng gà: “Chủ, chủ tử ——”
Ngài làm cái gì vậy nha!
“ Bớt lải nhải đi!” Úc Cẩn thấp giọng cảnh cáo nói.
Lãnh Ảnh là cái hồ lô cưa miệng, hắn lo lắng nhất là tiểu tử Long Đán này nói quá nhiều họa chăng lỡ miệng.
Long Đán không dám hỏi nữa, dìu Úc Cẩn kêu: “Lão Vương, mở cửa.”
Cửa gỗ sơn đen bình thường cọt kẹt một tiếng mở ra, Nhị Ngưu chen lão Vương chui ra, vây quanh Úc Cẩn kêu loạn lên.
Úc Cẩn ba ngày không thấy Nhị Ngưu cũng khá nhớ, nhưng mà Nhị Ngưu cũng không quan trọng bằng nàng dâu tương lai, hắn lặng lẽ nhéo Long Đán một cái, ra hiệu Long Đán tranh thủ thời gian dìu hắn đi vào.
Long Đán bên này còn đang ngớ ngẩn, Lãnh Ảnh thế mà đã mặt không biểu tình đỡ lấy một cánh tay khác của Úc Cẩn đi vào bên trong.
Lão Vương giật nảy người: “Ngài đây là làm sao vậy?”
Khương Tự ngồi ở dưới cây trong viện sớm đã đứng lên.
Nàng không nghĩ tới sẽ đúng lúc chạm mặt Úc Cẩn.
Lúc này tâm tình Khương cô nương có chút phức tạp, một phương diện thì hiếu kì cảnh ngộ Úc Cẩn gặp, một phương diện khác lại cảm thấy mình mỗi ngày tới còn gặp phải hắn, nói không chừng sẽ khiến cho người này suy nghĩ lung tung.
Sớm biết thế đã đổi thời điểm đến đây.
Khương Tự đang nghĩ như vậy, đã thấy Úc Cẩn toàn thân chật vật, vết máu loang lổ đi vào.
Trong chớp nhoáng này, rối rắm gì đó lập tức quên đến sau đầu, Khương Tự không khỏi đi nhanh mấy bước, hỏi: “ Sao lại bị thương?”
Khóe miệng Úc Cẩn lặng lẽ nhếch lên.
Hắn giống như từ trong mắt A Tự thấy được quan tâm!
Ha ha, hắn đã nói sao, thi triển khổ nhục kế ắt chuẩn không sai.
“ Không có, không có việc gì......” Úc Cẩn hữu khí vô lực, trắng mặt thúc giục Long Đán, “ Đỡ ta ngồi xuống trước......”
Long Đán lúc này cũng nhập vai, nghẹn ngào nói: “Chủ tử, ngài chậm một chút, đừng kéo miệng vết thương......”
Úc Cẩn nào chịu được Khương Tự rời đi, vội vàng ho khan vài tiếng, tội nghiệp nói: “Khương cô nương, có thể giúp ta rót cốc nước uống hay không?”
Tầm mắt Khương Tự rơi xuống bên môi Úc Cẩn.
Bờ môi mỏng đường cong ưu mỹ trơn mịn bóng loáng, phối hợp với cằm dưới như đao gọt, không hiểu sao cho người ta một loại cảm giác lương bạc (*lạnh nhạt, đạm bạc) lạnh lùng, mà loại lương bạc này tựa hồ đặc biệt dẫn tới phương tâm nữ tử rung động.
Nhưng nàng một chút cũng không nhìn ra bộ dạng đối phương khát nước.
Dù là như thế, Khương Tự vẫn yên lặng rót một chén nước đưa tới.
Nàng ngược lại muốn xem xem gia hỏa này còn giả vờ đến lúc nào.
Úc Cẩn giơ tay đi đón, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu rên, trên mặt hiện ra vẻ thống khổ.
Tay cầm chén nước của Khương Tự dừng lại.
Úc Cẩn cười đến không thể làm gì: “ Trên cánh tay có thương tích ——”
Khương Tự nhướng mày: “ Có phải là muốn ta đút cho ngươi luôn không?”
“ Thật sự là ngại ngùng, vậy liền làm phiền Khương cô nương.” Bên tai thiếu niên chậm rãi đỏ lên, nhìn qua Khương Tự ôn nhu cười một tiếng.
Khương Tự đặt chén trà lên trên bàn, cười lạnh nói: “ Ngươi còn muốn giả vờ đến lúc nào?”
“ Cái gì cơ?” Úc cẩn vẻ mặt vô tội.
Người bị thương suy yếu là cái dạng gì hắn quá ư là rõ ràng, không có khả năng lộ ra sơ hở nha.
Khương Tự nhếch khóe môi nhìn chằm chằm nam nhân chết cũng không hối cải.
Mặc kệ người này giả bộ giống như thế nào, nhưng có một điểm làm thế nào cũng không nghĩ đến được là: Nàng đã sớm biết thân phận chân thật của hắn.
Chỉ một điểm này, dù giả bộ có giống đến mấy cũng sẽ lộ tẩy.
Khương cô nương đưa tay nhấc ống tay áo Úc Cẩn lên, lành lạnh nói: “ Dư công tử, miệng vết thương trên cánh tay ngươi là vừa tạo ra đi?”
Úc Cẩn cúi đầu nhìn cánh tay, lại ngẩng đầu nhìn nhìn gương mặt xinh đẹp căng cứng của thiếu nữ, trong lòng chỉ có một cái ý niệm: Xong đời!