Tự Cẩm

Chương 149 : Một lần bị vạch trần

Ngày đăng: 08:51 30/04/20


Editor: Khuynh Vũ 



Rốt cuộc sao lại bị vạch trần Úc Cẩn chết sống nghĩ mãi mà vẫn không rõ, đương nhiên trước mắt việc này không trọng yếu, trọng yếu chính là làm sao vượt qua cửa ải này.



“ Ta thế mà không biết Dư công tử còn biết đóng kịch.” Khương Tự túm ống tay áo Úc Cẩn lạnh lùng nói.



Úc Cẩn chớp chớp mắt: “ Cái đó...... Chúng ta đây coi như là da thịt thân cận sao?”



Mặt Khương Tự nóng lên, cuống quít buông ống tay áo Úc Cẩn ra.



Nếu giả bộ đáng thương bị phơi bày, vậy thì vẫn là khôi phục bản sắc đi, Úc Cẩn mỉm cười, mặt dày nói: " Còn là nàng chủ động."



" Úc Thất!" Khương Tự chán nản, " Ngươi còn cần mặt mũi hay không?"



" Không cần nha." Úc Cẩn mỉm cười xích lại gần Khương Tự, bỗng nhiên thả nhẹ thanh âm, " Ta chỉ cần nàng."



Có thể có được A Tự, cần mặt làm gì?



Ta chỉ cần nàng......



Khương Tự nghe được câu nói giống như thì thầm này, trong lòng bỗng nhiên giật thót, lại có loại bối rối không thể trốn đi đâu được, nhất thời quên đẩy ra người tới gần luôn.



Nhìn thiếu nữ gần trong gang tấc, Úc cẩn nhẹ nhàng liếm liếm môi, sinh ra xúc động âu yếm.



Không biết hôn gương mặt đỏ rực của A Tự, sẽ phải chịu một bạt tai hay là hai cái tát nhỉ?



Mặc kệ, hôn trước rồi nói......



Đầu Úc Cẩn rủ xuống thấp hơn, lại chợt dừng lại.



Không được, trên mặt hắn còn có máu đâu, sẽ làm cho A Tự không thoải mái.



Hắn dù dừng lại, nhưng Khương Tự lại phản xạ theo điều kiện đánh tới một bạt tai.



Một tiếng bốp vang lên, Úc Cẩn nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay Khương Tự, ủy khuất nói: " Coi như Khương cô nương cảm thấy ta là đang diễn trò, cũng không thể đánh mặt ta nha."



Sớm biết thế thì nên hôn rồi, uổng phí tự dưng bị đánh.



" Đừng có khơi chuyện diễn kịch nữa, ngươi vừa rồi ——"



" Vừa rồi thế nào?" Lại không có hôn được, hắn mới không thừa nhận đâu.
Cái hộp cơm này nhìn thật quen mắt nha.



Nhìn chằm chằm mấy phút, ánh mắt Khương Trạm thay đổi.



Có thể không quen mắt sao, đây là lương bì nhà Vương Ngũ tẩu ở đại lộ Đông mà!



" Khương Nhị đệ, sao vậy?" Úc Cẩn trở lại, nhìn lại theo ánh mắt Khương Trạm, ánh mắt lóe lên.



Đây là đồ A Tự mang đến cho hắn sao?



Không đúng, A Tự không biết hắn hôm nay trở về, đây hẳn là chuẩn bị cho Nhị Ngưu.



Nghĩ đến điều này, trong lòng Úc Cẩn dâng lên nồng đậm nguy cơ.



Ừm, sau khi cưới A Tự vào cửa vẫn là đem bán Nhị Ngưu đi.



" Dư Thất ca, lương bì này ở đâu ra?"



" Làm sao vậy?" Úc Cẩn trực giác không ổn, bất động thanh sắc nói lời khách sáo.



" Ta thấy lương bì này sao mà giống phần mà ta mua quá. " Khương Trạm buồn bực nói.



" Khương Nhị đệ mua lương bì?"



Úc Cẩn tâm niệm xoay nhanh, rất nhanh nghĩ đến khả năng lớn nhất: Khương Trạm đau A Tự như thế, đây chẳng lẽ là hắn mua cho A Tự ăn?



Không thể để cho Khương Trạm biết A Tự đã tới!



Úc Cẩn sau khi suy nghĩ cẩn thận mặt không đổi sắc cười nói: " Ta bảo Long Đán lên phố mua về."



" Thì ra là như vậy, không nghĩ tới Dư Thất ca cũng thích ăn lương bì nhà Vương Ngũ tẩu, ta và Tứ muội cũng thích ăn."



Úc Cẩn nhướng nhướng mày.



Quả nhiên không có đoán sai, cũng may giấu diếm được.



Trong lòng Úc Cẩn rõ ràng, Khương Trạm tuy rằng tính tình tốt, nhưng một huynh trưởng yêu thương muội muội tất nhiên không thể chịu đựng được muội muội một mình chạy đến nhà nam nhân.



" Dư công tử, cô nương chúng ta để quên đồ ——"  A Man hùng hùng hổ hổ chạy vào, tiếng nói đột nhiên im bặt.