Tự Cẩm
Chương 174 : Cánh bướm
Ngày đăng: 08:51 30/04/20
Editor: Khuynh Vũ
Vĩnh Xương Bá ngã xuống quá đột nhiên, tuy rằng được Tạ Ân Lâu cách đó không xa nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, nhưng vẫn kích khởi từng đợt kinh hô.
“Phụ thân, Người làm sao vậy?” Tạ Thanh Yểu sợ tới mức hoa dung thất sắc xông tới.
Đầu Vĩnh Xương Bá gối lên bả vai Tạ Ân Lâu, vô lực rũ xuống.
Chân Thế Thành thấy thế trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức đi lên trước kêu: “Bá gia, Bá gia!”
Vĩnh Xương Bá hai mắt nhắm nghiền, một dòng máu tươi theo khóe miệng ông chậm rãi chảy xuống.
Chân Thế Thành lập tức duỗi tay thăm dò hơi thở của Vĩnh Xương Bá.
Hơi thở hoàn toàn không có.
Chân Thế Thành rút tay về, trầm giọng nói: “Mau mời đại phu tới!”
Tạ Thanh Yểu bỗng dưng mở to hai mắt nhìn, bắt lấy cái tay buông xuôi của Vĩnh Xương Bá: “Phụ thân, Người làm sao thế này?”
Chân Thế Thành quát: “Đừng lay ông ấy!”
Tạ Thanh Yểu sợ tới mức buông tay, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đôi tay buông xuôi phát ngốc.
Khương Tự đứng ở cách đó không xa, nhìn Vĩnh Xương Bá khóe miệng chảy máu có loại cảm giác đầu váng mắt hoa.
Vĩnh Xương Bá phủ vốn có nuôi đại phu, rất nhanh, đại phu xách theo hòm thuốc vội vã đi tới, nhìn thấy tình hình của Vĩnh Xương Bá thì sợ hãi nhảy dựng, vội vàng tiến lên kiểm tra một phen, cuối cùng ngây dại.
“ Phụ thân ta…… Thế nào?” Tạ Ân Lâu cật lực duy trì trấn định, nhưng thanh âm vẫn lộ ra một tia không bình tĩnh.
Đại phu biết dù khó mở miệng cũng phải nói, run giọng nói: “Bá gia…… Đi rồi……”
Giờ phút này Vĩnh Xương Bá còn dựa vào trên người Tạ Ân Lâu, Tạ Ân Lâu nghe xong dùng sức nắm chặt nắm tay, biểu tình trên mặt có vài phần vặn vẹo.
Tạ Thanh Yểu hét lên một tiếng, mềm oặt ngã xuống.
Khương Tự theo bản năng vươn tay đỡ lấy Tạ Thanh Yểu, nhưng tại một khắc này trong lòng cũng mờ mịt.
Con ngươi như mặc ngọc của Tạ Ân Lâu nhìn qua, tối đen u ám, làm cho người ta nhất thời nhìn không thấu cảm xúc.
Khương Tự ôm lấy Tạ Thanh Yểu, khuyên nhủ: “Tạ đại ca, bọn họ làm hại Bá phủ thảm như vậy, cứ một đao giải thoát như thế chẳng phải là tiện nghi cho bọn họ?”
Tạ Ân Lâu con ngươi giật giật, bội kiếm vào vỏ.
Chân Thế Thành đi tới vỗ vỗ vai Tạ Ân Lâu, trầm giọng nói: “Thế tử, xin nén bi thương, sau này trong phủ nếu có gì cần hỗ trợ, đều có thể phái người đi Thuận Thiên Phủ nói một tiếng.”
Tạ Ân Lâu rũ mắt nói lời cảm tạ.
“ Trói Đậu Nương cùng đại quản sự lại rồi dẫn đi! ” Chân Thế Thành phân phó xong, chắp tay với Khương Tự, “ Khương cô nương, lần này cô nương giúp bản quan một việc lớn, khi nào bản quan sẽ tới cửa nói lời cảm tạ.”
Ừm, nói như vậy là có thể thuận lý thành chương dẫn nhi tử đi cùng rồi.
Trong lòng Khương Tự rối bời, vội vàng trả lễ: “Không dám nhận cảm tạ của đại nhân, tiểu nữ tử không có làm gì cả.”
Chân Thế Thành mang theo một đám người rất nhanh rời đi, Tạ Ân Lâu đi đến trước mặt Khương Tự, thanh âm hơi khàn: “ Hôm nay đa tạ, ta đưa ngươi trở về trước.”
Loại thời điểm này Khương Tự nào có thể để cho Tạ Ân Lâu tiễn, tất nhiên là cự tuyệt.
Tạ Thanh Yểu kéo Khương Tự không buông, Tạ Ân Lâu liếc muội muội một cái: “Thanh Yểu, hậu sự của phụ thân mẫu thân còn cần chúng ta xử lý, trước để cho Khương cô nương trở về đi.”
“A Tự ——” Tạ Thanh Yểu nhìn Khương Tự rớt nước mắt, thoạt nhìn thật đáng thương.
Khương Tự cầm tay Tạ Thanh Yểu: “Ta trở về nói với người trong nhà một tiếng, rồi tới bồi ngươi.”
Tạ Thanh Yểu lúc này mới buông tay.
Khương Tự đi ra đại môn Vĩnh Xương Bá phủ, đón nhận ánh mặt trời chói mắt, dưới chân mềm nhũn suýt nữa ngã quỵ.
“Cô nương, ngài không sao chứ?” A Man vội đỡ lấy nàng.
Khương Tự lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước, khi sắp đi đến Đông Bình Bá phủ bất giác lại dừng lại.
Một con cún bự vui sướng lắc lư cái đuôi chạy về phía nàng.