Tự Cẩm
Chương 175 : Nước Mắt
Ngày đăng: 08:51 30/04/20
Ánh mắt A Man sáng lên: “ Ơ, đây không phải Nhị Ngưu sao!”
Nhị Ngưu hình như phát hiện cảm xúc Khương Tự có chút không đúng, ngẩng đầu lên ngửi ngửi tay nàng, yết hầu gian phát ra tiếng hư hư lấy lòng.
Trong nháy mắt nhìn thấy Nhị Ngưu, trạng thái căng chặt của Khương Tự tức khắc thả lỏng, lộ ra một nụ cười ôn nhu xen lẫn thương cảm: “Nhị Ngưu, sao ngươi lại tới đây?”
Không thể không nói, ở thời điểm này nhìn thấy Nhị Ngưu, đối với trái tim chịu đủ dày vò của Khương Tự là một sự an ủi rất lớn.
Hiện giờ phụ thân còn khỏe, huynh trưởng cũng rất tốt, nhưng ở kiếp trước, sau này, bọn họ một người sinh ly, một người tử biệt, làm bạn ở bên người nàng ngoại trừ Úc Thất thì chỉ còn Nhị Ngưu.
Thậm chí thời khắc sắp chết kiếp trước, nàng còn mơ hồ nghe được tiếng gọi của Nhị Ngưu.
Có lẽ đó là ảo giác, nhưng đối với Khương Tự mà nói, Nhị Ngưu đích xác không chỉ là một con cún bình thường, mà là thân nhân làm bạn với nàng đã lâu.
“Gâu ——” Nhị Ngưu sủa một tiếng, quay đầu.
Khương Tự nhìn theo, liền thấy thiếu niên không biết đã chờ bao lâu dưới tầng cây cách đó không xa ánh mắt chợt sáng lên.
Bên ngoài Vĩnh Xương Bá phủ người xem náo nhiệt rất nhiều, Úc Cẩn đứng dưới tàng cây cũng không quá chú ý, nhưng khi Khương Tự nhìn thấy hắn, rốt cuộc trong mắt không nhìn thấy người khác nữa.
Sau nháy mắt ngây người, Khương Tự quay đầu bỏ đi.
Úc Cẩn nhanh chân đuổi theo, ngăn ở trước người nàng.
Hắn vốn dĩ chuẩn bị hai phương án, một là hưng sư vấn tội, hai là ủy khuất tố khổ, thế nhưng trong nháy mắt nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của thiếu nữ, cả hai phương án đều vứt lên chín tầng mây, buột miệng thốt ra: “Ai khiến nàng chịu ủy khuất?”
Cũng không biết sao, nghe được lời này, một trái tim vừa rồi còn võ trang đầy đủ của Khương Tự lập tức bị đánh bại, nước mắt như trân châu đứt dây, rào rạt mà rơi.
Nước mắt trong suốt theo gò má trắng nõn lăn xuống, khiến khuôn mặt nàng thoạt nhìn càng thêm tái nhợt yếu ớt.
Úc Cẩn lập tức hoảng sợ, vội lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng: “Đừng khóc, ta cho nàng xả giận đó!”
Khương Tự như ở trong mộng mới tỉnh, như bị bỏng lùi lại hai bước, xoay người chạy vụt đi.
Trơ mắt nhìn bóng dáng thiếu nữ biến mất ở cửa, khuôn mặt tuấn tú của Úc Cẩn trầm xuống.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Khương cô nương? Chuyện này không liên quan với Khương cô nương mà.” Long Đán đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó mới phản ứng lại đây, “Tiểu nhân nghe được trong lúc tra án Khương cô nương bỏ ra không ít sức lực, ngay cả phủ Doãn Thuận Thiên đều khen nàng không dứt miệng, nghe nói quay đầu lại còn muốn tới cửa nói lời cảm tạ.”
Tới cửa nói lời cảm tạ?
Trong đầu Úc Cẩn lập tức hiện ra hình tượng một lão già họm hẹm, nhất thời yên lòng.
Chân Thế Thành trở lại nha môn: “……” Thế nhân đến tột cùng có hiểu lầm gì, mà ngớ ngẩn đến nỗi xem một mĩ đại thúc trung niên thành lão già họm hẹm?
“ Vậy sao nàng lại khóc?” Úc Cẩn lẩm bẩm nói.
“ Chủ tử, nhà Khương cô nương với Vĩnh Xương Bá phủ không phải hàng xóm sao, có lẽ là vợ chồng Vĩnh Xương Bá đối xử với Khương cô nương không tệ, cô nương khổ sở theo thôi.”
Ánh mắt Úc Cẩn lại lần nữa nhìn về phía Đông Bình Bá phủ.
Hắn cảm thấy không có đơn giản như vậy, xem ra thật sự phải hỏi một chút rồi.
Khương Tự đi vào Đông Bình Bá phủ, vội vàng nói với A Man: “ Đi nói cho đại lão gia một tiếng, Vĩnh Xương Bá đã qua đời.”
A Man nhịn không được hỏi: “ Cô nương, ngài đi chỗ nào?”
“ Ta về Hải Đường Cư thu thập trước một chút.” Khương Tự cũng không quay đầu lại, vội vàng mà đi.
Một hơi chạy về Hải Đường Cư, sắc mặt Khương Tự khó coi dọa sợ A Xảo.
“ Cô nương ——”
Khương Tự xua xua tay, trực tiếp vào phòng đóng cửa lại, nhốt A Xảo ở ngoài cửa.
A Xảo tuy rằng là người trầm ổn, nhưng dáng vẻ của Khương Tự làm nàng thật sự không yên lòng, vội áp lỗ tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Tiếng khóc đè nén từ trong phòng truyền ra.
Cô nương khóc?
A Xảo hoảng hốt, ngó đầu ra ngoài không thấy bóng A Man đâu, càng hoảng hốt thêm.