Tự Cẩm

Chương 229 : Sống không còn gì luyến tiếc

Ngày đăng: 08:52 30/04/20


Cả người Khương Trạm đều ngốc rồi, nói chuyện run run rẩy rẩy: “Dư, Dư Thất ca…… Huynh nói ta bị nam nhân chiếm tiện nghi?”



Úc Cẩn biết rõ đạo lý lúc này vô thanh thắng hữu thanh, ánh mắt thâm trầm nhìn Khương Trạm, không nói một câu.



Khương Trạm hãy còn không thể tin được, chậm rãi cúi đầu nhìn về phía trên người, phát hiện mặc trên người sớm đã không phải y phục ban đầu, lại quên mất sau khi rơi xuống nước thay đổi y phục vốn là một chuyện hết sức bình thường.



Giờ khắc này, trong đầu hắn sấm vang chớp giật, nghĩ đầy trong đầu đều là tình cảnh bị một người nam nhân chiếm hết tiện nghi ra sao.



“Ọe ——” Hình ảnh không nỡ nhìn thẳng, Khương Trạm đỡ cột hành lang nôn mửa liên tu.



Thứ mùi mà tửu quỷ cách đêm nôn ra tự nhiên không cần nhiều lời, mùi hôi chua lập tức tràn ngập cả phòng.



Trong lòng Úc Cẩn ghét bỏ thôi rồi, trên mặt lại không lộ tí ti thanh sắc.



Nói đùa, hắn đã đáp ứng A Tự phải “Chiếu cố” tiểu tử này thật tốt đó, A Tự khó được nhờ hắn một việc, hắn đương nhiên phải làm thật tốt, phải cho tiểu tử này khắc sâu ấn tượng.



Ừm, cũng may hắn có dự kiến trước, không kéo Khương Trạm tới phòng hắn nghỉ tạm, bằng không về sau e phải chuyển nhà.



Long Đán đứng ở ngoài cửa: “……” Đây là PHÒNG CỦA HẮN, hắn sớm muộn gì cũng muốn giết chủ!



Chịu đựng hương vị gay người, Úc Cẩn vỗ vỗ sau lưng Khương Trạm, tràn đầy đồng tình: “Khương Nhị đệ, ngươi nếu khó chịu thì tận tình nôn đi, nôn ra hết sẽ không có khó chịu như vậy nữa.”



Long Đán:??



Trái tim Khương Trạm hoàn toàn nguội lạnh.



Hắn đối với Dư Thất ca vẫn có chút hiểu biết, ngày thường là người ưa sạch sẽ, vậy mà giờ lại khoan dung với hắn đến thế, có thể thấy được ——



Khương Trạm ngay cả nước chua đều phun không ra, tiếp nhận khăn Úc Cẩn đưa qua lau lau khóe miệng, ném khăn tay lên trên mặt đất, xoay người đi ra ngoài.



Úc Cẩn bước nhanh đuổi theo: “Khương Nhị đệ, đệ đi đâu vậy?”



Trong phòng thật sự không ở nổi nữa.



Đi qua bên cạnh Long Đán, Úc Cẩn cho một ánh mắt, ý bảo hắn đi vào thu dọn phòng ở cho tốt.
Úc Cẩn lộ ra một nụ cười ấm áp: “Khương Nhị đệ khách khí, chúng ta người một nhà không nói lời hai nhà.”



Khương Trạm lúc này đầu óc hỗn loạn, không nghe ra không đúng chỗ nào, gật gật đầu theo.



“Sáng nay hơn phân nửa người kinh thành đều chạy tới sông Kim Thủy xem náo nhiệt, ta vừa mới nhận được tin tức, thi thể Dương Thịnh Tài đã được vớt lên.”



“Chết rất tốt!” Khương Trạm quơ quơ nắm tay, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngồi xổm xuống ôm đầu khóc rống.



Nhị Ngưu lại nhìn thoáng qua bên này một cái, ngậm một cục thịt xương đi ra cửa.



Quá ồn, ảnh hưởng tâm hồn ăn uống.



Úc Cẩn yên lặng nhìn Khương Trạm khóc, giơ tay sờ sờ cằm.



Lần “Chiếu cố” này hẳn là có thể làm Khương Trạm suốt đời khó quên đi, có điều hắn còn có thể nỗ lực hơn.



Chờ Khương Trạm khóc mệt, Úc Cẩn nửa ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi: “Khương Nhị đệ có phải có nơi nào không thoải mái không?”



Khương Trạm đen mặt một nửa.



Hắn hiện tại không muốn nghe nhất mấy lời như vậy!



“Bằng không ta để Lãnh Ảnh lấy ít thuốc mỡ tới ——”



“Không cần!” Khương Trạm suýt nữa nhảy dựng lên, đỏ mặt nói, “Ta chỉ nghĩ Dương Thịnh Tài cứ thế mà chết, làm cho ta cả cơ hội quất xác cũng không có, trong lòng nghẹn khuất!”



Úc Cẩn rất tán thành gật đầu: “Khương Nhị đệ nói đúng, tâm tình của đệ ta hoàn toàn có thể lý giải.”



Khương Trạm thần sắc vặn vẹo, có loại xúc động muốn đâm tường.



Úc Cẩn đột nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ bả vai Khương Trạm: “Khương Nhị đệ, đệ nhanh hồi phủ đi, lệnh tôn hiện tại còn đang ở sông Kim Thủy tìm đệ kìa.”



Khương Trạm trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc. # Edit by Khuynh Vũ #