Tự Cẩm

Chương 230 : Khương Trạm hồi phủ

Ngày đăng: 08:52 30/04/20


Mặt trời đã lên cao, sông Kim Thủy cơ hồ như bị lật ngược, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Nhị công tử Đông Bình Bá phủ.



Những người xem náo nhiệt dần dần mất kiên nhẫn, lục tục rời đi, đương nhiên cũng có người nhà gần trở về lấp đầy bụng, kẹp cái ghế nhỏ trở lại tiếp tục vây xem.



Vạn nhất chờ thêm xíu nữa là có thể nhìn thấy thi thể của Nhị công tử Đông Bình Bá phủ được vớt lên thì sao? Đến lúc đó là có thể khoác lác với người ta rằng hắn là người thứ nhất nhìn thấy thi thể.



Khương An Thành mở to đôi mắt trải rộng tơ máu lê từng bước một dọc theo bờ sông.



Đến lúc này, ông đã không còn ôm hi vọng nhi tử còn sống, ý niệm duy nhất chính là tìm được thi thể Khương Trạm.



Cho dù là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng phải có người để tiễn đưa, không thể để cho con của ông lưu lạc đáy sông làm thức ăn cho cá được.



Sông Kim Thủy tựa như đi mãi không hết, Khương An Thành gần như không cảm giác được thân thể mỏi mệt, chẳng sợ lòng bàn chân đã nổi bọng máu vẫn không cách nào làm ông dừng lại.



Từ đêm qua đến bây giờ, ông suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ đến nhiều nhất chính là Khương Trạm.



Khương Trạm móc tổ chim bị ong vò vẽ chích ngất xỉu, Khương Trạm trộm dưa hấu trong ruộng nhà người ta bị nông dân trồng dưa tóm được la mắng, Khương Trạm ăn gà nướng ở học đường làm tiên sinh tức giận đến xin từ chức, Khương Trạm đi dạo thanh lâu rồi đánh quan trên của Nhị đệ ông ……



Khương An Thành nghĩ đến những cái này, liền cảm thấy trong lòng vắng vẻ, dưới chân lảo đảo một cái chúi về phía trước.



“Đại ca, cẩn thận.” Khương tam lão gia nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ông.



Khương An Thành nhìn về phía Khương tam lão gia, đụng phải đôi mắt cũng trải rộng tơ máu của đối phương.



Khương An Thành cười khổ: “Tam đệ, có phải ta sống rất uất ức không? Đã không thể đem Bá phủ phát dương quang đại, lại không thể giáo dục nhi tử đến ưu tú xuất sắc, cuối cùng ngay cả mạng của nó đều không giữ được. Chờ tương lai xuống dưới, ta nào còn mặt mũi gặp đại tẩu đệ……”



“Đại ca ——” Khương tam lão gia ôm lấy bả vai Khương An Thành, cứ việc trong lòng biết không hề hy vọng, vẫn an ủi nói, “ Trạm Nhi cát nhân ắt có thiên tướng, sẽ không có việc gì đâu.”



Một bên Khương nhị lão gia hợp thời mở miệng: “Đúng vậy, đại ca, huynh hiện tại cũng không thể suy sụp, nói không chừng một khắc sau sẽ tìm thấy Trạm Nhi.”



Không biết thi thể Khương Trạm có phải bị dạt tới nơi khác rồi hay không, còn tiếp tục tìm như vậy cả người sống cũng chịu không nổi.




Phùng lão phu nhân không có phản đối lời Tiêu thị.



Người là sắt cơm là thép, chết một đứa cháu trai ắt sẽ khó chịu, nhưng vì thế mà ngay cả cơm đều không ăn đạp hư thân thể, vậy thì thật không đáng giá.



“Dọn cơm đi. Bảo phòng bếp chuẩn bị sẵn cơm nước rồi đưa qua cho mấy người Bá gia, nhớ nấu một nồi chè đậu xanh.”



Lúc này tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một bà tử vọt vào bẩm báo nói: “Lão phu nhân, mấy người Bá gia trở về rồi!”



Phùng lão phu nhân không khỏi đứng lên: “Nhị công tử đâu?”



Bà tử rất là kích động: “Nhị công tử cũng đã trở lại!”



Người ở đây đều hiểu lầm bà tử kích động, cho rằng đám người Khương An Thành mang thi thể Khương Trạm về tới, vây quanh Phùng lão phu nhân đi ra ngoài.



Tiêu thị chuyển mắt liếc Khương Tự một cái, thở dài: “Tứ cô nương, phụ thân ngươi tìm người một đêm, hiện tại sợ là sắp chịu hết nổi, ngươi làm nữ nhi cần phải quan tâm nhiều hơn nha.”



“Đa tạ Nhị thẩm quan tâm.” Khương Tự không nóng không lạnh tiếp một câu, bước nhanh ra ngoài.



Không biết Nhị ca ở dưới đả kích liên thủ của Úc Thất và phụ thân còn khỏe hay không?



Phùng lão phu nhân mang theo mọi người mới đi ra cửa viện, liền thấy đám người Khương An Thành nghênh diện đi tới.



Đại nha hoàn A Phúc đi theo phía sau Phùng lão phu nhân xem như trầm ổn, giờ phút này lại nhịn không được kinh hô: “Nhị, Nhị công tử!”



Kia nhắm mắt theo đuôi đi theo sau lưng Khương An Thành không phải Nhị công tử Khương Trạm thì là ai.



Tiêu thị như gặp quỷ lẩm bẩm: “Khương Trạm còn sống?”



“Phải nha, Nhị thẩm, ta sớm nói người tốt ắt có hảo báo, ác nhân tự có trời thu. Giờ xem ra, quả nhiên không giả.” Khương Tự nói xong bước qua người Tiêu thị, nhanh chân ra đón. # Edit by Khuynh Vũ #