Tự Cẩm
Chương 250 : Người dựa y trang
Ngày đăng: 08:52 30/04/20
Nhị thái thái Tiêu thị kiểm tra giỏ thi hết lần này đến lần khác, cho đến khi vị trí của mỗi một đồ vật sắp trong giỏ thi nhắm mắt lại cũng có thể nhớ kỹ mới coi như an tâm, dặn dò thư đồng nói: “ Giữ chắc đồ đạc của đại công tử, nếu xảy ra sai lầm, sẽ hỏi tội ngươi!”
Thư đồng của Khương Thương là người lanh lợi, vui rạo rực nói: “ Nhị thái thái ngài đem tâm đặt ở trong bụng đi, đại công tử tất nhiên có thể thi một cử nhân trở về cho ngài.”
Tiêu thị nhấp miệng cười, thận trọng nói: “ Đến lúc đó tự nhiên không thể thiếu tiền thưởng ngươi.”
Ngày Khương Thương đi trường thi, trời còn tờ mờ sáng đã phải khởi hành, cả nhà trên dưới đều ra cửa đưa tiễn.
“Thương Nhi, không cần khẩn trương, cứ phát huy trình độ ngày thường của con là được.” Khương nhị lão gia nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Khương Thương.
“Nhi tử hiểu ạ.”
Tiêu thị theo sát nói: “Ta nghe nói hoàn cảnh trong hào xá cực kém, Thương Nhi, con phải chiếu cố tốt bản thân đó.”
Khóe môi Khương Thương treo lên ý cười thong dong: “Mẫu thân yên tâm đi, nhi tử sẽ chiếu cố tốt bản thân.”
Khương nhị lão gia có chút không kiên nhẫn: “Được rồi, nói ít thôi, để cho Thương Nhi mau mau tới trường thi đi.”
Tiêu thị đưa tay giúp Khương Thương sửa sang lại cổ áo, không dong dài nữa.
Khương Thương cúi chào một cái thật sâu với Phùng lão phu nhân: “Tổ mẫu, ngài mau trở về đi, cháu trai phải đến trường thi rồi.”
Phùng lão phu nhân cố gắng trấn định liên tục gật đầu: “Đi đi, nhớ rõ lời nhắc nhở của phụ thân ngươi, ngươi sẽ không thành vấn đề.”
Khương Thương lại lần nữa ôm quyền với đám người Phùng lão phu nhân, lên xe ngựa chạy hướng trường thi.
Màn đen mờ nơi chân trời dần dần biến thành màu vỏ quýt nhợt nhạt, tia nắng ban mai vừa hé rạng, lại là một ngày đẹp trời.
Phùng lão phu nhân đứng sừng sững tại chỗ, nhìn chăm chú phương hướng Khương Thương rời đi thật lâu, trong lòng kích động không thôi.
Trưởng tôn năm nay mới mười chín tuổi, chỉ cần lần khảo thí này thuận lợi tháng hai sang năm liền có thể tham gia kỳ thi mùa xuân, nếu ở kỳ thi mùa xuân đỗ cao, lập tức sẽ nhảy vào tầm mắt của vòng tròn quyền quý kinh thành.
Khoa khảo tàn khốc không ai không biết, tiến sĩ tuổi mới hai mươi có bao nhiêu quý hiếm càng là không ai không hiểu, đến lúc đó lo gì trưởng tôn không có tiền đồ tốt, không có nhân duyên đẹp.
Khương Trạm lảo đảo một cái suýt nữa ngã quỵ.
Cái gì gọi là mượn y phục tới? Một người trông cửa nho nhỏ cư nhiên xem hắn hẹp đến như vậy!
Khương Nhị công tử đứng vững vàng, ưỡn sống lưng, vỗ bội đao treo ở bên hông: “Vương thúc nói cái gì đấy, ta có thể mượn xiêm y người ta mặc sao? Đây là y phục của chính ta.”
Hắn nói xong ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong, người canh cửa có phần lo lắng kêu: “Nhị công tử, phỏng chế y phục quan gia nghe nói phải ăn cơm tù ——”
Khương Trạm dừng bước, hít sâu một hơi.
Hắn hiện tại chính là Kim Ngô Vệ, ít nhất không thể gây ra việc hành hung người giữ cửa được.
Sự tình Khương Trạm trở thành Kim Ngô Vệ rất nhanh liền truyền khắp Bá phủ.
Phùng lão phu nhân nhìn đứa cháu trai bởi vì mặc vào thị vệ phục vừa người mà có vẻ càng thêm phong thần tuấn lãng, nhất thời tâm tình phá lệ phức tạp.
Bà ta cho rằng đứa cháu trai này đời này chính là một bãi bùn lầy, không gây họa cho gia tộc đã cám ơn trời đất lắm rồi, không nghĩ tới thế mà lại trà trộn vào được Kim Ngô Vệ.
Khương nhị lão gia không khỏi nhìn về phía Khương An Thành: “Đại ca, Trạm Nhi có thể vào Kim Ngô Vệ cần không ít quan hệ đi?”
Muốn vào Kim Ngô Vệ, tìm người nhờ quan hệ chính là một món chi phí không nhỏ, ông ta thế mà không nghe được một tí tiếng gió nào, thật là kỳ quái.
Khương An Thành cười cười: “Ta cũng không có phương pháp. Trạm Nhi bằng hữu nhiều, là tự nó đi tìm đường.”
Ừm, Tiểu Dư thật sự rất không tồi, nếu như Tự Nhi vừa lòng ông còn muốn giữ lại làm con rể đây, cũng không thể bại lộ cho người khác được.
Khương Trạm chưa từng cảm thấy nở mày nở mặt như vậy: “Phải đó, Nhị thúc, con tìm bạn bè giúp, không tốn một đồng tiền trong nhà đâu.”
Tiêu thị nhìn Khương Trạm đắc ý thực không thoải mái, cười nói: “Không nghĩ tới Nhị công tử được lên làm Kim Ngô Vệ, như vậy cũng tốt, về sau huynh đệ các ngươi một văn một võ, giúp đỡ lẫn nhau.”
Kim Ngô Vệ thì thế nào, có thể phong quang bằng cử nhân, tiến sĩ sao?