Tự Cẩm
Chương 261 : Hiểm
Ngày đăng: 08:52 30/04/20
“Ai?” Râu quai nón quát hỏi một tiếng, cùng tiếng mưa rền gió dữ cuốn vào nhau ập vào đầu tỷ muội hai người.
Khuôn mặt Khương Y trở nên trắng bệch, cầm thật chặt tay Khương Tự.
Nam tử áo dài nhìn về phía râu quai nón: “Có người?”
Râu quai nón sắc mặt căng chặt, nhanh chân đi về phía đại thụ mà hai tỷ muội ẩn thân.
Thân thể Khương Y kịch liệt run rẩy, theo bản năng đẩy Khương Tự ra phía sau.
Gió mạnh hơn, diễn tấu làm nhánh cây phần phật lay động, ngay lúc râu quai nón đến gần một cành cây vừa lúc bị gió thổi gãy, ngã xuống trước mặt gã.
Râu quai nón một cước đạp lên cành cây, theo bản năng dùng mũi chân nghiền nghiền, không hề tạm dừng đi ra đằng sau gốc cây.
Khương Y gắt gao che miệng, cơ hồ sắp không khống chế được xúc động thét chói tai.
Giờ khắc này nàng sợ cực kỳ.
Một người nam nhân như vậy, cho dù là vì trùng hợp trú mưa mà tập trung cùng một chỗ nàng cũng đã nhịn không được hoảng hốt, huống chi bây giờ còn nghe được lời kinh tâm như vậy.
Làm sao bây giờ? Nếu như bị người này phát hiện nàng với Tứ muội, có thể bị diệt khẩu hay không?
Không được, vô luận như thế nào cũng không thể để Tứ muội xảy ra chuyện.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần dừng ở trong tai Khương Y tựa như bùa đòi mạng, làm nàng trong cơn tuyệt vọng lại sinh ra dũng khí lớn lao.
Khương Y vươn tay dùng sức đẩy muốn cho Khương Tự mau chạy đi, lại đẩy vào khoảng không, tập trung nhìn vào thì không biết khi nào Khương Tự đã đứng phía trước nàng.
“Tứ muội!” Tiếng la bởi vì sợ hãi tột cùng mà bị nghẹn lại trong cổ họng, Khương Y giống như lá rụng trong mưa rền gió dữ, tuyệt vọng mà bất lực.
Thiếu nữ che ở trước người nàng lại lộ ra một loại bình tĩnh quỷ dị.
Khương Tự nhìn thấy một đôi giày vải màu đen xuất hiện ở cạnh gốc cây, không do dự nữa thả Huyễn Huỳnh ra ngoài.
Gai nhọn mà Khương Tự đâm vào râu quai nón dài không quá vài tấc, đầu mũi nhọn tẩm một loại độc tố. Độc tố này là bài tiết của cổ giải độc mà nàng nuôi tiết ra, chỉ cần đâm thủng da thịt là có thể khiến cả người người đó tê liệt trong nháy mắt, chỉ tiếc thời gian không được lâu lắm, có điều ở thời khắc mấu chốt như vậy là đủ rồi.
Về phần gậy gỗ đánh ngất nam tử áo dài, là Khương Tự thuận tay rút ra bên hông râu quai nón, cũng coi như là tận dụng hết mọi thứ.
Tất cả việc này nói ra thì rất dài, trên thực tế chỉ phát sinh ở trong nháy mắt, cho tới bây giờ Khương Y vẫn hốt hoảng như còn đang ở trong mộng, thấy A Man và A Nhã chạy tới một chữ đều phun không ra.
A Man nhìn thấy hai tỷ muội cả người ướt đẫm thì giật cả mình, vội lấy dù kẹp ở dưới nách căng ra che cho Khương Tự, vội vàng hỏi: “Cô nương, không phải đã nói ở trong đình trú mưa chờ chúng tiểu tỳ sao?”
Bên kia A Nhã cũng giúp Khương Y căng dù, đỡ lấy Khương Y cả người như nhũn ra.
Giờ khắc này Khương Tự lại phá lệ bình tĩnh, quyết đoán nói: “Về khách phòng trước rồi nói.”
Dù bung ra bị gió thổi đến lắc trái lắc phải, căn bản không che được hạt mưa nghiêng nghiêng thổi tới, chờ chủ tớ bốn người trở lại khách phòng, A Man và A Nhã trước đó vốn có che dù trên người cũng đều ướt hơn phân nửa, còn về tỷ muội Khương Tự lại càng chật vật hơn.
Giọt nước rất nhanh theo lọn tóc góc áo chảy xuống, đọng lại trên sàn nhà một vũng nước.
A Man cất xong dù dậm chân một cái: “Cô nương, nô tỳ đi lấy nước ấm cho ngài lau.”
Khương Tự ngước mắt nhìn thoáng qua bên ngoài.
Hạt mưa theo mái hiên dệt thành muôn màn mưa, không có tư thế dừng lại, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy bóng người vội vã chợt lóe qua từ cửa ánh trăng xa xa.
Thình lình xuất hiện một trận mưa to như vậy vây khốn rất nhiều người.
Khương Tự nhìn thoáng qua Khương Y cả người ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, gật gật đầu: “Đi đi.”
Thấy A Man đi múc nước ấm, A Nhã vội nói: “Đại nãi nãi, nô tỳ cũng theo A Man tỷ tỷ cùng đi múc nước.”
Khương Y lung tung gật gật đầu.
Khương Tự lại mở miệng nói: “Ngươi lưu lại.”