Tự Cẩm
Chương 262 : Đe dọa
Ngày đăng: 08:52 30/04/20
Nghe Khương Tự phân phó, A Nhã không khỏi nhìn về phía Khương Y.
Theo A Nhã thấy, Khương Tự vượt qua chủ tử nhà mình phân phó mình, hiển nhiên có chút kỳ quái.
Giờ phút này Khương Y tâm loạn như ma, thuận miệng nói: “Vậy ngươi liền lưu lại đi.”
Khương Tự không nói một lời đánh giá A Nhã, A Nhã dần dần co quắp.
Thấy tiểu nha hoàn không còn trầm ổn của ban đầu nữa, lúc này Khương Tự mới mở miệng: “Ngươi kêu A Nhã nhỉ?”
“Hồi cô nương, nô tỳ tiện danh đúng là A Nhã.”
Khương Tự cười cười: “Là một cái tên hay. A Nhã, ngươi lại đây.”
A Nhã càng thêm không rõ, chần chờ đi đến trước mặt Khương Tự.
Khương Tự lấy từ trong túi tiền bên hông ra một cái hộp ngọc đưa cho A Nhã, nhàn nhạt nói: “Mở ra nhìn xem.”
A Nhã tiếp nhận hộp ngọc mở ra, chỉ thấy một con sâu béo màu đỏ nhạt đang cố hết sức ngẩng đầu lên, thân mình nho nhỏ uốn éo uốn éo.
Hình ảnh này tới quá đột nhiên không kịp chuẩn bị, A Nhã sợ hãi kêu một tiếng rồi ném hộp ngọc ra ngoài.
Khương Tự sớm có chuẩn bị, nhanh tay lẹ mắt bắt lấy hộp ngọc bay ra.
Cổ trùng trong hộp ngọc ấy thế mà bám chặt vào mặt hộp không rớt ra ngoài, chẳng qua sâu béo hiển nhiên đã bị kinh hách, cơ hồ đứng thẳng lên kịch liệt run rẩy chòm râu với Khương Tự, dường như đang phát tiết bất mãn do bị chủ nhân ngược đãi.
Đầu ngón tay trắng nõn của thiếu nữ nhẹ nhàng điểm điểm phần lưng sâu béo, sâu béo mới xem như được trấn an, trở mình nằm ngửa trong hộp ngọc.
Không biết vì sao, A Nhã vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm hộp ngọc thế mà từ trong động tác của sâu béo nhìn ra vài phần mỹ mãn vừa lòng.
Khương Tự thu hồi hộp ngọc, lúc này mới nhìn về phía A Nhã, không vui nói: “Ngươi suýt nữa làm rớt vật nhỏ ta nuôi.”
A Nhã trong lòng run lên, quỳ xuống thỉnh tội: “Nô tỳ nhất thời lỡ tay, còn xin cô nương tha thứ.”
Hiện giờ Úc Cẩn đã phong vương, mọi người nhắc tới hắn đều sẽ xưng một tiếng Yến Vương, mà vừa rồi hai người lại gọi là Thất hoàng tử, đây không phải thuyết minh hai người trước đó đã gọi quen, nên còn chưa sửa miệng?
Nói như vậy, hai người kia hẳn là đã sớm theo dõi Úc Thất.
Phát hiện Khương Tự thất thần, Khương Y nóng nảy: “Cho dù Tứ muội được Thất hoàng tử cứu, nhưng vì sao hai người kia lại theo dõi Tứ muội?”
Nghĩ đến hai người kia lặng lẽ nghe ngóng thân phận muội muội, Khương Y liền không rét mà run.
“Đại tỷ đừng vội, bọn họ đã nghe được thân phận của muội, thiết nghĩ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”
Trước bất luận Bá phủ có thực quyền hay không, một vị quý nữ Bá phủ hiển nhiên không dễ tùy tiện khống chế, dưới tiền đề có lựa chọn khác, Khương Tự không cho rằng nam tử áo dài sẽ đánh chủ ý để cho nàng tiếp cận Úc Cẩn.
“Tứ muội, ta vẫn lo ——”
“Đại tỷ, có lúc lo lắng vô dụng, nếu như thật sự trốn không thoát, muội sẽ bảo vệ tốt chính mình.”
Nhìn ánh mắt sáng ngời kiên định của muội muội, nỗi lòng hỗn loạn như ma của Khương Y dần dần ổn định, nhíu mày hỏi: “Tứ muội, sao muội lại nuôi sâu?”
“Ngẫu nhiên phát hiện nhan sắc con sâu này thật xinh đẹp, nên liền thu dưỡng.”
Khương Y nhăn mi, lại hỏi: “Muội còn nuôi rắn?”
“Này thật không có, chỉ hù dọa tiểu nha hoàn của tỷ thôi.”
Khương Y thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cám ơn trời đất, muội muội không nuôi rắn vẫn xem như là một thiếu nữ bình thường.
“Đại tỷ, chuyện hôm nay đừng nhắc đến với tỷ phu.” Khương Tự nhắc nhở nói.
Khương Y dùng sức gật đầu, nghĩ đến thảm trạng của hai nam tử, bất an nói: “Tứ muội, hai người kia có thể bị muội đánh chết không thế?”