Tự Cẩm
Chương 317 : Ngã bài
Ngày đăng: 08:53 30/04/20
Chu phu nhân không thể nhìn nhất chính là dáng vẻ nôn nóng hấp tấp của hạ nhân trong phủ, mặt lập tức trầm xuống: “Chuyện gì?”
Nha hoàn hốt hoảng liếc nhìn Khương Y một cái, ngữ khí vẫn khó nén kinh hoảng như trước: “Lão gia thông gia nhà mẹ đẻ của Đại nãi nãi tới cửa, còn, còn……”
“Còn như thế nào?” Chu phu nhân càng thêm không vui, thầm nghĩ năm đó không nên kết thân với người nhà không có quy củ như Đông Bình Bá phủ, nào có ngay cả bái thiếp cũng không có đã trực tiếp tới cửa.
“Còn mang theo đại công tử cùng một nữ tử, nói đại công tử cùng nữ tử kia tư thông!” Nha hoàn cuối cùng cũng nói rõ ràng.
Chu phu nhân thoắt cái đứng lên, lạnh giọng hỏi: “Người ở đâu?”
Nha hoàn khóc nức nở nói: “Theo tới rất nhiều người xem náo nhiệt, quản sự sợ làm lớn chuyện không dễ kết thúc, liền mời bọn họ vào trước, trước mắt đang chờ ở phía trước ……”
Không đợi nha hoàn nói xong, Chu phu nhân đã bước nhanh ra ngoài.
Khương Y đứng đơ tại chỗ, như bị thần tiên làm thuật định thân, mãi không nhúc nhích.
Nha hoàn nhìn Khương Y một cái thật sâu, lúc này mới xoay người đuổi theo Chu phu nhân.
Khương Y lông mi khẽ run, nước mắt theo khóe mắt lăn xuống dưới.
Nước mắt lạnh như băng châu, giống như giọt sương mùa đông.
Không biết qua bao lâu, nàng mới lảo đảo nhấc chân chạy ra ngoài.
Chu phu nhân một bên đuổi người đi nha môn kêu Chu Thiếu Khanh hồi phủ, một bên chạy đến phòng khách tiền viện.
Phòng khách Chu phủ bố trí có phần lịch sự tao nhã, Khương An Thành ngồi ở bên trong lại thấy từng đợt buồn nôn.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, ông hôm nay mới sâu sắc cảm nhận được.
Sau khi Chu phu nhân vào cửa liếc mắt một cái liền nhìn thấy nhi tử mặt không còn chút máu, rồi sau đó mới là Khương An Thành.
“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Khương An Thành liếc Chu phu nhân một cái, lạnh lùng nói: “Quý phủ đi gọi Chu Đắc Minh về đi? Chờ ông ta hồi phủ rồi hẵng nói, đỡ phải phí một hồi miệng lưỡi.”
Một bà tử bước nhanh vào: “Lão gia, phu nhân, Vinh Dương trưởng công chúa tới.”
Rất nhanh một vị phụ nhân mỹ mạo trường mi nhập tấn đi đến.
Vinh Dương trưởng công chúa lặng lẽ tiến vào từ cửa sau Chu gia, đây vẫn là lần đầu tiên bà ta xám xịt tiến vào cửa nhà người khác như thế.
Nhìn thấy Vinh Dương trưởng công chúa, Thôi Minh Nguyệt mới lần đầu tiên mở miệng: “Mẫu thân ——”
Vinh Dương trưởng công chúa mắt phượng sáng ngời, quét về phía đám người Chu Thiếu Khanh, cuối cùng cố định ở trên mặt Chu Tử Ngọc.
Bà ta đã nghe được từ trong miệng tỳ nữ chuyện phát sinh hôm nay.
Có dính dáng đến nữ nhi chính là người thanh niên này?
Đón nhận ánh mắt xem kỹ của Vinh Dương trưởng công chúa, Chu Tử Ngọc chỉ cảm thấy sườn mặt vừa mới ăn một tát của Chu Thiếu Khanh càng thêm nóng bỏng, loại nóng bỏng này làm hắn cảm thấy sỉ nhục sâu sắc, cùng với được ăn cả ngã về không.
Chu Tử Ngọc hơi thẳng sống lưng, cúi chào một cái thật sâu với Vinh Dương trưởng công chúa cùng vợ chồng Chu Thiếu Khanh: “Là Tử Ngọc cô phụ cha mẹ chờ mong, Tử Ngọc cũng không có nghĩ tới sẽ biến thành như vậy……”
Hắn hơi dừng lại, nhìn Thôi Minh Nguyệt một cái thật sâu, thần sắc kiên nghị: “Chỉ là nhi tử với Minh Nguyệt lưỡng tình tương duyệt, mong rằng Trưởng công chúa cùng phụ thân, mẫu thân thành toàn!”
Cho tới bây giờ, muốn thanh danh không chút ảnh hưởng rồi bỏ vợ cưới người mới đã vô vọng, nếu như không thể cưới được Minh Nguyệt, chuyện hôm nay đủ để chôn vùi con đường làm quan cửa hắn.
Hắn không thể gà bay trứng vỡ!
Vinh Dương trưởng công chúa hơi hơi nhướng mày, lạnh lùng nói: “Ngươi là một người có thê có nữ cầu ta thành toàn, chẳng phải quá buồn cười ư?”
Chu Tử Ngọc đột nhiên xoay người, thi lễ với Khương An Thành: “Nhạc phụ, tiểu tế làm ngài thất vọng rồi, tiểu tế cũng không nghĩ xin lỗi bất luận kẻ nào, chính là cảm tình của một người là không thể khống chế được……”
Rèm cửa nhoáng lên, một người lảo đảo ngã xuống.
“Đại tỷ!” Khương Tự nhanh chân bước qua.
Khương Y đỡ vách tường, thẳng tắp nhìn Chu Tử Ngọc.