Tự Cẩm

Chương 318 : Không phải mộng

Ngày đăng: 08:53 30/04/20


Nháy mắt nhìn thấy Khương Y, ánh mắt Chu Tử Ngọc chợt lóe lên, rất nhanh lại bình tĩnh trở lại.



Khương Y đẩy ra Khương Tự đỡ nàng, từng bước một đi tới trước mặt Chu Tử Ngọc.



Trầm mặc một lát, Khương Y hỏi: “Phu quân, ngươi vừa mới nói cùng Thôi cô nương lưỡng tình tương duyệt, là thật sao?”



Chu Tử Ngọc không hé răng.



“Là thật sao?” Khương Y hỏi lại.



Nàng cật lực khống chế lông mi run rẩy, không cho nước mắt lăn xuống.



“Ngươi nói a, có phải thật hay không?” Lần thứ ba hỏi, âm điệu của Khương Y đã bắt đầu mất khống chế.



Bị thê tử liên tiếp hỏi ba lần, Chu Tử Ngọc rốt cuộc nhẹ nhàng gật gật đầu, ngữ khí trầm trọng: “Y nương, là ta có lỗi với nàng……”



Khương Y liên tục lui về sau, vẻ mặt thất hồn lạc phách: “Không có khả năng, ta không tin, ta không tin……”



Sao có thể tin được, rõ ràng thành thân mấy năm nay hắn ôn nhu săn sóc nàng như vậy, ngay cả lớn tiếng tranh chấp đều chưa từng có.



Nhiều lần bị bà bà trách móc nặng nề như vậy, phu quân đều sẽ bảo vệ nàng, an ủi nàng, cho nàng chỗ dựa kiên định nhất.



Hiện tại, người nam nhân này nói với nàng, hắn với nữ tử khác lưỡng tình tương duyệt, còn cầu cha mẹ chồng cùng phụ thân thành toàn……



Vậy nàng tính là gì?



Trước mắt Khương Y biến thành từng đợt màu đen.



Nàng mới biết được, thì ra trời sập đất lún chính là loại cảm giác này.



Đây là một cơn ác mộng đi, nhất định là một giấc mộng, chờ nàng tỉnh lại thì tốt rồi……



Khương Y xoay người, ngơ ngác đi ra ngoài.



Khương Tự kéo lại tay Khương Y.



Khương Y giật giật tròng mắt, hơi hơi mỉm cười với Khương Y: “Tứ muội, sao ngay cả muội ta đều mơ thấy ——”




Khương Y không nhúc nhích.



Khương An Thành dừng lại, nhìn về phía trưởng nữ.



Sắc mặt Khương Y trắng hơn cả giấy, tay khép lại trong tay áo dùng sức nắm chặt, tùy ý để móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.



Nàng không thấy đau chút nào, bởi vì những cái này đều không thể lấp đầy chỗ trống trong lòng nàng giờ phút này.



Trái tim Khương Tự lập tức treo lên.



Nếu như dù Chu Tử Ngọc thân bại danh liệt, một lòng cưới người khác, trưởng tỷ cũng kiên trì lưu tại Chu gia thì nên làm gì bây giờ?



Vợ chồng Chu Thiếu Khanh thấy thế liếc nhau, trong lòng hơi hơi buông lỏng.



Chỉ cần con dâu không muốn đi bước kia, sự tình sẽ có đường sống cứu vãn.



“Y Nhi, con nghĩ như thế nào?” Khương An Thành hỏi ra những lời này, sắc mặt có phần khó coi.



Đối mặt phụ thân, nước mắt áp lực nhẫn nhịn hồi lâu của Khương Y rốt cuộc lăn xuống từ khóe mắt, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, con đi cùng ngài.”



Khương An Thành không khỏi lộ ra nụ cười: “Được, chúng ta đi.”



Nhưng Khương Y cúi đầu, thanh âm càng nhẹ: “Nhưng Yên Yên thì sao?”



Hắn cầu phụ thân nàng thành toàn, nàng không phải người mặt dày mày dạn, chính là nữ nhi Yên Yên làm sao bây giờ?



Yên Yên mới ba tuổi, sao có thể rời khỏi mẹ ruột?



Vừa nghĩ như vậy, Khương Y liền có cảm giác như có dao nhỏ đâm vào ngực nàng.



Lúc này, Vinh Dương trưởng công chúa rốt cuộc mở miệng: “Nghe các vị nói nhiều như vậy, ta còn chưa hỏi qua ý tứ của tiểu nữ. Minh Nguyệt, con với Chu công tử xác thật là lưỡng tình tương duyệt, không phải hắn thì không gả?”



Mọi người đều nhìn về phía Thôi Minh Nguyệt.



Thôi Minh Nguyệt mím môi, đột nhiên che mặt khóc òa lên.