Tự Cẩm

Chương 320 : Rửa mắt mong chờ

Ngày đăng: 08:53 30/04/20


Mắt thấy Khương Y giãy giụa muốn mở miệng, Khương Tự tự nhiên mà vậy tiến lên kéo lại cánh tay của nàng, lấy gai độc tẩm độc tê liệt nhẹ nhàng đâm một cái.



Khương Y nhất thời toàn thân tê dại, ngay cả thanh âm đều không thốt lên được.



Khương Tự vững vàng đỡ Khương Y, mềm giọng nói: “Đại tỷ, chúng ta đi thôi.”



Nếu đại tỷ không bỏ xuống được nhất chính là Yên Yên, vậy càng không thể để tỷ ấy biểu hiện ra tê tâm liệt phế khi tách rời nữ nhi, bằng không bị Chu gia bắt được, tương lai muốn mang Yên Yên cùng rời khỏi Chu phủ sẽ không dễ dàng.



Khương Y trầm mặc làm Khương An Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Ông sợ nhất chính là trưởng nữ nhất quyết không đi, vậy thì dù muốn kiên cường cũng không kiên cường nổi.



Cũng may Trưởng tỷ coi như không chịu thua kém.



Khương An Thành cho Khương Tự một ánh mắt, ý bảo động tác mau mau tí.



Khương Tự lại không vội, đem Khương Y giao cho Khương Trạm đỡ, cười cười với Chu phu nhân: “Chu phu nhân, trước đó không lâu đại tỷ ta tới chùa Bạch Vân dâng hương, có mang theo một nha hoàn gọi là Tình nhi trở về đi?”



Chu Tử Ngọc bỗng nhiên nhìn về phía Khương Tự.



Tầm mắt Khương Tự không chút yếu thế đón nhận, cười xinh đẹp với Chu Tử Ngọc.



Nàng chính là muốn Chu Tử Ngọc lo lắng đề phòng, đêm không thể ngủ, miễn cho hắn làm chuyện hại người xong còn tưởng rằng tất cả mọi người đều là đồ ngốc.



Tâm tình Chu phu nhân kém tới cực điểm, nghe Khương Tự nói xong sắc mặt càng trầm, không nói một lời nhìn chằm chằm nàng.



Khóe môi Khương Tự vẫn như cũ treo ý cười nhàn nhạt, ở trong bầu không khí giương cung bạt kiếm lại làm người ta bất chợt sinh ra hàn ý.



“Không biết đại tỷ có nhắc qua với Chu phu nhân hay không, Tình nhi kỳ thật là ta mua, nói ra xem như là người của ta. Nếu hôm nay đại tỷ phải về nhà, vậy ta cũng mang Tình nhi đi thôi.”



Ánh mắt Chu Tử Ngọc chợt co rụt lại, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Tự.



Khương Tự lại không hề để ý tới hắn, mỉm cười nhìn Chu phu nhân: “Chu phu nhân đáp ứng chăng?”



Loại thời điểm này Chu phu nhân nào để ý đi ở của một tiểu nha hoàn, lập tức sai người đi gọi Tình nhi.



Không bao lâu, một nha hoàn mặt mày thanh tú đi đến.



Khương Tự thấy là Tình nhi không thể nghi ngờ, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”



Tình nhi kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Chu Tử Ngọc.



Chu Tử Ngọc cúi đầu, cả người thoạt nhìn như là cà tím phủ sương, không còn khí phách hăng hái như dĩ vãng.
“Đương nhiên là thật rồi.” Khương Tự vươn tay ra, “Ngoéo tay.”



Yên Yên nức nở một chút, do dự mà vươn ngón út.



Chờ Yên Yên bị bà tử Chu phủ ôm đi, Khương Tự xoay người lại, hơi hơi khom người với vợ chồng Chu Thiếu Khanh: “Xin nhị vị chiếu cố tốt cháu gái ngoại của ta, Khương gia rất nhanh sẽ cho người tới đón nó.”



Khương Tự bình tĩnh thành công chọc giận Chu phu nhân.



Chu phu nhân trầm khuôn mặt, lạnh lùng nói: “Mơ tưởng!”



Khương Tự kinh ngạc nhìn Chu phu nhân một cái.



Nàng còn tưởng rằng vị mẹ chồng được xưng khắc nghiệt trong miệng đại tỷ này trầm ổn lắm cơ, không nghĩ tới lại thiếu kiên nhẫn như thế.



Thế thì Khương Tự khó làm.



Chỉ cần là người liền không có khả năng hoàn toàn không bị cảm xúc ảnh hưởng, Chu phu nhân đương nhiên cũng không ngoại lệ.



Nhi tử mà bà ta vẫn lấy làm tự hào sắp thành cầm thú vứt bỏ thê tử lừa gạt thiếu nữ chưa lấy chồng, lại nhiều lần bị một tiểu cô nương như Khương Tự khiêu khích, đổi là ai cũng sẽ thẹn quá hóa giận.



Khương Tự lại không hiểu tâm tình của Chu phu nhân lắm.



Ở trong cái nhìn của nàng, làm nhi tử thì không bằng cầm thú như vậy, làm mẹ lại còn rất ngang ngược, quả thực là thiếu thu thập.



Thiếu nữ ánh mắt như băng, ý cười bên môi lạnh hơn, gằn từng chữ một nói: “Vậy rửa mắt mong chờ.”



Đi ngang qua Khương Trạm, Khương Tự duỗi tay kéo một phen: “Nhị ca, đi thôi.”



Trên đường trở về, Khương Trạm liên tiếp đánh giá Khương Tự.



Khương Tự nghiêng đầu: “Nhị ca vì sao nhìn muội như vậy?”



“Tứ muội, ta phát hiện muội rất biết hù người nha.”



Khương Tự liếc trắng Khương Trạm một cái: “Ai nói là muội hù người?”



Nếu muốn đại tỷ thoát khỏi bóng ma Chu gia, cần phải đưa Yên Yên đi.



“Muội thực sự có biện pháp đón Yên Yên đi?” Khương Trạm kích động hẳn.



Khương Tự liếc Tình nhi cúi đầu đi theo phía sau một cái, khẽ gật đầu. # Edit by Khuynh Vũ #