Tự Cẩm

Chương 321 : Coi thường

Ngày đăng: 08:53 30/04/20


Lão Tần vội vàng đánh xe trực tiếp lái tới nhị môn Đông Bình Bá phủ.



A Man đỡ Khương Y xuống xe ngựa đi vào trong.



Bà tử trông coi nhị môn cười đi lên chào hỏi: “A Man, Tứ cô nương đây là mệt mỏi ——”



Câu nói kế tiếp bị bà tử nuốt  xuống, ngữ khí cổ quái: “Đây là đại cô nãi nãi?”



“Đại cô nãi nãi có chút không thoải mái, ta tranh thủ đỡ cô nương đến Hải Đường Cư, giờ không tiện hàn huyên. “



“Này, này ——” Đợi đến khi A Man đỡ Khương Y đi xa, bà tử thủ vệ mới phản ứng lại.



Đang yên đang lành đại cô nãi nãi sao lại trở lại, hơn nữa còn là bộ dạng này?



Hơi hơi cân nhắc, bà tử thủ vệ vội đi bẩm báo Phùng lão phu nhân.



Khương Y bị A Man đỡ đi đến cửa Hải Đường Cư, rốt cuộc có lại tri giác, cố hết sức chỉ hướng Từ Tâm Đường.



Lúc này toàn bộ trọng lượng của Khương Y đều đè lên người A Man, A Man lại vẫn động tác linh hoạt, bước chân không ngừng kéo Khương Y vào Hải Đường Cư.



Về phần Khương Y chỉ Từ Tâm Đường?



Ai dô, nàng một tiểu nha hoàn chỉ biết cậy mạnh nào có hiểu được đâu.



Phùng lão phu nhân nhận được bẩm báo của người gác cổng, thực lắp bắp kinh hãi, cả người đều căng thẳng.



Thật sự không trách Phùng lão phu nhân khẩn trương, mấy tháng nay xảy ra quá nhiều chuyện không hay, mắt thấy một năm nay đã sắp trôi qua, gió êm sóng lặng liền cám ơn trời đất.



“Đi Hải Đường Cư mời đại cô nãi nãi lại đây.”



A Phúc phụng mệnh Phùng lão phu nhân đến Hải Đường Cư mời người, A Man đứng ra nói: “Đại cô nãi nãi không dậy nổi giường, A Phúc tỷ tỷ, ta đi đáp lời lão phu nhân là được.”
Khương An Thành nói ra miệng liền hối hận, giơ tay sờ sờ mũi.



Đã uyển chuyển từ chối người ta cầu hôn, hiện tại lại lấy ra nói, hình như không phúc hậu cho lắm.



Phùng lão phu nhân cười nhạo một tiếng, một chữ đều lười nói.



Bà ta biết ngay lão đại là vì nữ nhi mà phùng má giả làm người mập.



Tiếng cười nhạo này thành công khích tướng.



Khương An Thành phất tay đuổi hết nha hoàn hầu hạ trong phòng ra ngoài, làm lơ ánh mắt ngăn cản của Khương Tự, cười nói: “Vẫn mãi chưa nói với ngài, trước đó không lâu Chân gia cầu thú Tự Nhi với nhi tử đấy.”



“ Chân gia nào?” Phùng lão phu nhân theo bản năng nghĩ đến một người, trong lòng lập tức phủ nhận.



Không có khả năng, sao có thể là Chân gia kia!



“Đương nhiên là phủ Doãn Thuận Thiên Chân đại nhân rồi, hắn thay trưởng tử cầu thú Tự Nhi.” Nói ra, Khương An Thành có chút đắc ý, “Mẫu thân hẳn là nghe qua trưởng tử của Chân đại nhân đi, chính là Giải Nguyên lang kỳ thi Hương năm nay đó.”



Khương Trạm cùng Phùng lão phu nhân đồng thời hít ngụm khí lạnh.



Muội muội hắn khi nào thì bị Chân đại nhân để mắt vậy? Quả thực khó lòng phòng bị.



Phùng lão phu nhân lại có phản ứng khác: “Lão đại, ngươi nói mê sảng gì thế?”



“Mẫu thân, loại sự tình này con sẽ nói lung tung ư? Nếu như không có việc này thật, truyền ra ngoài nhi tử còn làm người được nữa hay sao?”



Nghe Khương An Thành nói như thế, Phùng lão phu nhân tin hơn phân nửa, hồ nghi đánh giá Khương Tự, sau khi khiếp sợ qua đi lại nói ra lời đáy lòng: “Chân gia làm sao sẽ nhìn trúng Tứ nha đầu?”



Khương Tự cũng không biết vì sao đang nói chuyện của đại tỷ lại kéo đến trên người nàng, nghe Phùng lão phu nhân nói vậy không khỏi tức giận, nhàn nhạt nói: “Cháu gái có một sở trường lớn nhất, hẳn là tổ mẫu vẫn chưa phát hiện ra?”