Tự Cẩm

Chương 322 : Đánh cuộc

Ngày đăng: 08:53 30/04/20


“Ngươi thì có sở trường gì?” Phùng lão phu nhân tràn đầy không kiên nhẫn.



Khương Tự nghiêm túc nói: “Lớn lên đẹp.”



“Phụt.” Khương Trạm nhịn không được bật cười.



Phùng lão phu nhân sửng sốt một hồi lâu, tức giận đến môi run run: “Tứ nha đầu, đây là lời mà một tiểu thư khuê các nên nói sao? Cưới vợ cưới hiền, nhà cao cửa rộng cưới vợ coi trọng chính là đức hạnh xuất thân của nữ tử, dung mạo là thứ không quan trọng nhất. Lời này của ngươi mà truyền đi, có biết sẽ làm bao nhiêu người nhạo báng hay không?”



“Phải, tổ mẫu nói rất có đạo lý, như vậy xem ra Chân gia là coi trọng đức hạnh của cháu gái. Bởi vậy có thể thấy được, người nhà chân chính thanh quý tuyệt sẽ không thị phi chẳng phân biệt, rõ ràng là nhà trai sai lại muốn hạ thấp cười nhạo nhà gái vốn dĩ chẳng có chút sai lầm nào.”



Phùng lão phu nhân bị Khương Tự chẹn họng sắc mặt biến hóa liên tục, cuối cùng trầm khuôn mặt hỏi: “Lão đại, chuyện Chân gia cầu hôn sao ngươi không nói gì với ta?”



“Lại không chuẩn bị đáp ứng, liền không nhắc.”



Phùng lão phu nhân nhấc quải trượng đánh chân Khương An Thành một đòn thật mạnh: “Ngươi chẳng lẽ là ma chướng?”



Khương An Thành nhíu mày: “Mẫu thân đây là ý gì?”



“Chân đại nhân là quan to tam phẩm, rất được thánh sủng, nhi tử trò giỏi hơn thầy, tuổi còn nhỏ đã là Giải Nguyên lang, chờ xuân sang năm thi hạ tràng đỗ tiến sĩ là cái chắc. Mối hôn sự tốt như vậy ngươi vì sao không đáp ứng?”



Khương An Thành liếc nhanh Khương Tự một cái, thầm nghĩ ông cũng muốn đáp ứng nha, nhưng nữ nhi không nhìn trúng thì có biện pháp nào?



Lý do này đương nhiên không thể nói ra, Khương An Thành ho nhẹ một tiếng: “Cũng không tính là tốt nhất. Một nhà có nữ trăm nhà cầu, sao có thể mới đến một người tới cửa cầu hôn là đã đáp ứng ngay được, cũng phải coi sau này sao nữa chớ.”



Khương Trạm không khỏi gật đầu.



Phụ thân đại nhân nói không sai, Tứ muội thật vất vả mới từ hố lửa nhảy ra, nếu muốn hứa gả cho người ta nữa nhất định phải mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng.



Lại nói, nếu nhất định phải chọn cho Tứ muội một người nam nhân, hắn cảm thấy Dư Thất ca so với tiểu tử Chân gia kia mạnh hơn nhiều á.



Hắn thích Dư Thất ca!
Ở trong lòng vị Tổ mẫu này đại khái chỉ còn lại có ích lợi, đối phó người như vậy kỳ thật cũng không khó, kéo xuống những thứ vô dụng đó, dùng ích lợi nói chuyện là đủ rồi.



“Cháu gái cũng không có hứng thú thảo luận cái gì hôn nhân đại sự, có điều cảm thấy tổ mẫu không khỏi quá coi thường cháu gái đi.”



Phùng lão phu nhân ánh mắt trầm xuống, bình tĩnh nhìn Khương Tự.



Khương Tự cùng Phùng lão phu nhân đối diện, nở nụ cười xinh đẹp: “Tổ mẫu chẳng lẽ cảm thấy trừ bỏ Chân gia, cháu gái không thể gả đến nhà càng tốt hơn sao?”



Phùng lão phu nhân bị nụ cười kia làm cho suýt hoa mắt, tự nhiên lại có kiên nhẫn nghe tiếp, trên lý trí vẫn cảm thấy vớ vẩn: “Ngươi cho rằng bản thân còn có thể gả cho nhà còn tốt hơn Chân gia?”



“Tổ mẫu, vậy chúng ta liền đánh cuộc thế nào?”



“ Đánh cuộc cái gì?”



“Liền đánh cuộc cháu gái có thể gả vào nhà còn tốt hơn Chân gia, nếu không thể, cháu gái tùy ý tổ mẫu an bài. Đương nhiên phải có điều kiện, chuyện của Đại tỷ phải giao cho phụ thân xử lý, tổ mẫu không được nhúng tay nữa.”



Phùng lão phu nhân bình tĩnh nhìn Khương Tự, mày càng nhăn càng chặt, một hồi lâu mới nói: “Tứ nha đầu, ngươi nói muốn gả cho nhà còn tốt hơn Chân, vậy khi nào gả? Ngay cả một thời hạn đều không có, này chẳng qua là một câu nói suông mà thôi.”



“ Muộn nhất sang năm đính hôn. Tổ mẫu muốn đánh cuộc sao?”



Phùng lão phu nhân nhìn chằm chằm Khương Tự hồi lâu, gật gật đầu: “ Vậy ta liền chờ xem.”



Thời gian một năm, bà ta còn chờ được.



Khương Tự cong môi cười: “Vậy để cho phụ thân với Nhị ca làm nhân chứng chứng kiến đi.”



Nếu đã sống ở ổ hổ lang, vậy xông vào ổ hổ lang khác một lần thì đã sao, huống chi đến lúc đó còn có người cùng nàng sóng vai tiến lên.



Khương Tự nghĩ: Hóa ra hạ quyết tâm chỉ là chuyện trong nháy mắt.