Tự Cẩm

Chương 347 : Thuyết phục

Ngày đăng: 08:53 30/04/20


Trong một góc tối đen, một con cún bự cao cỡ nửa người không chút sứt mẻ ngồi đó, vẻ mặt vô tội nhìn thiếu niên tức muốn hộc máu.



Khương Trạm tức giận đến dậm chân: “Ai cho mày ngồi ở đây, chạy nhanh đi, muốn bị người phát hiện sao?”



Nhị Ngưu đứng lên, rũ lông, khinh thường liếc nhìn Khương Trạm một cái, lúc này mới chui qua cổng tò vò.



Khương Trạm chống cây thở dốc.



Tức chết hắn, Nhị Ngưu cái con cờ hó này!



Một đám người đuổi theo tới đây.



“Nhị công tử, ngài không có việc gì chứ?”



Khương Trạm khôi phục như không có việc gì, xua xua tay: “Không có việc gì.”



Con ngươi Bà tử thủ vệ đảo loạn: “Nhị công tử, vừa mới nô tỳ thấy một bóng đen lông xù xù chạy tới, đó hẳn là hồ ly tinh đi?”



“Ngươi gặp qua hồ ly tinh nào bự như vậy?” Khương Trạm buột miệng thốt ra.



Bà tử thủ vệ nghiêm túc nhớ lại một chút.



Phải nha, hồ ly tinh không có con nào bự như vậy cả.



“Vậy đó rốt cuộc là thứ gì nha?”



Khương Trạm ho khan một tiếng, xụ mặt nói: “Không thấy rõ, cũng không đuổi theo. Được rồi, đều tan đi.”



Mắt thấy Nhị công tử chắp tay rời đi, mọi người hai mặt nhìn nhau.



“Dương gia, bà thật sự nhìn thấy yêu quái?”



Vừa thấy có người hỏi, bà tử thủ vệ lập tức tinh thần tỉnh táo, mặt mày hớn hở nói: “Còn không phải sao. Ta vốn dĩ đang ngồi trong phòng cắn hạt dưa, nghe được động tĩnh ra bên ngoài liền nhìn thoáng qua, má ơi, có một gia hỏa bự ơi là bự chạy qua, chỉ tiếc trời quá tối, không thấy rõ đến tột cùng là thứ gì, chỉ cảm thấy lông xù xù. Các ngươi nói, đây không phải yêu quái thì là cái gì!”



Mọi người sôi nổi hút khí.



“Nhị công tử lá gan quá lớn, dám đuổi theo yêu quái.”



“Khó trách Nhị công tử có thể lên làm Kim Ngô Vệ, nương ta đã nói rồi, con người ấy à, có gan lớn bao nhiêu liền có bấy nhiêu phúc lớn ……”



“Nói như vậy, Nhị công tử về sau tiền đồ vô lượng nha.”



Tránh ở một bên vách tường Khương Trạm sờ sờ mũi.



Những hạ nhân này thật biết kéo, đang nghị luận yêu quái lại quay qua vấn đề tiền đồ vô lượng của hắn rồi.



Có điều, hắn tiền đồ vô lượng còn cần bọn họ nói sao!



Khương Trạm một đêm không ngủ ngon, cũng may ngày hôm sau thay phiên nghỉ, vội vàng rửa mặt đi thẳng đến Từ Tâm Đường.
Con chó chết Nhị Ngưu kia quá xảo trá, hắn cũng không chiếm được tiện nghi luôn.



A, thật là tức chết hắn.



Khương Tự nhìn huynh trưởng tức giận đến xoay vòng, mím môi cười.



Khương Trạm đột nhiên ngừng lại, nghiêm mặt hỏi Khương Tự: “Tứ muội, muội là nghiêm túc?”



“Loại sự tình này sao có thể nói giỡn.”



Khương Trạm sờ sờ vỏ đao bên hông.



Tuy rằng nghỉ ngơi, nhưng hắn đã có thói quen đeo bội đao.



Không biết băm Dư Thất ca rồi, Tứ muội có thể hết hy vọng hay không……



“Tứ muội, muội cùng Dư Thất ca không thể nào, hắn là hoàng tử.”



“Muội biết.”



“Hắn nói thân phận cho muội?”



Khương Tự cười gật đầu: “Phải nha, muội thấy hắn coi như thẳng thắn thành khẩn, rất đáng tin cậy.”



Khương Trạm lau mặt một phen.



Đi con mẹ nó chứ thẳng thắn thành khẩn, nếu không phải phụ thân nói với hắn, hắn đến bây giờ vẫn chưa hay biết gì đâu.



“Nhị ca, huynh không thích Dư Thất ca?”



Khương Trạm rất muốn nói phải, nhưng rốt cuộc không cách nào trái lương tâm, hừ nói: “Nói những cái này vô dụng. Hắn là hoàng tử, muội tâm duyệt hắn, chẳng lẽ muốn làm thiếp?”



Khương Tự cười: “Nhị ca hà tất lo lắng này đó. Là hắn muốn cưới muội, vậy để hắn nghĩ biện pháp được rồi, nếu như không thành công, chúng ta cũng không tổn thất mà.”



Khương Trạm sửng sốt.



A, Tứ muội nói hình như cũng có chút đạo lý.



Vẫn là không yên tâm, hắn truy vấn: “Nếu như không thành, muội sẽ không chết sống đi theo hắn?”



“Đương nhiên sẽ không rồi.”



Khương Trạm cân nhắc một chút, liền vui vẻ.



Nghĩ như vậy, vẫn còn được.



Tân niên rất nhanh thì tới, thời gian thưởng mai yến cũng đã định xong.