Tự Cẩm
Chương 355 : Trừng phạt nhỏ
Ngày đăng: 08:54 30/04/20
Hiền phi đè xuống trong lòng kinh ngạc, khẽ gật đầu với Khương Tự: “Khương cô nương có tâm.”
Bà rất muốn hỏi đối phương làm sao làm được, chính là cố kỵ thân phận, chỉ có thể chịu đựng.
Còn nữa, nếu bà hỏi nhiều, lưu lại cho người ta ấn tượng cảm thấy hứng thú với cô nương Đông Bình Bá phủ thì sẽ không hay.
Có lẽ Trang phi sẽ hỏi một chút?
Hiền phi không dấu vết quét Trang phi một cái.
Trang phi lộ ra ý cười nhàn nhạt với Khương Tự: “Khương cô nương dâng tặng lễ vật xác thật sáng tạo khác người, hôm nay nhìn thấy kỳ cảnh như thế, cũng coi như mở rộng tầm mắt.”
Bà thật đúng là coi thường vị Khương cô nương này.
Có khúc vũ châu ngọc của Khấu cô nương Thọ Xuân Hầu phủ trước đó, thì cô nương lên sân khấu sau đó vô luận triển lãm tài nghệ gì đều dễ dàng trở thành phụ trợ, mà Khương cô nương lại có thể làm hoa mai nở rộ, đã ứng với cảnh thưởng mai yến, lại còn vượt ngoài dự kiến của mọi người, có thể nói là chuyện phong nhã khó được.
Nàng làm sao làm được?
Trong lòng Trang phi chứa nghi hoặc, lại không hỏi nhiều.
Trường hợp này, bà mà hỏi nhiều, không thể nghi ngờ sẽ làm người ta cảm thấy bà cảm thấy hứng thú với Khương cô nương.
Kỳ thật bà thật đúng là cảm thấy hứng thú với tiểu cô nương này, nhưng tuyệt không phải muốn để cho đối phương làm con dâu của mình.
Đặc biệt là —— Trang phi nhàn nhạt quét Thục Vương một cái, nhớ lại nhi tử vừa rồi không tự chủ được đứng dậy, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Nhi tử không phải loại người thấy sắc đẹp phạm hồ đồ, vừa rồi lại làm ra cử chỉ thất thố như thế, có thể thấy được tiểu cô nương này có năng lực.
Mắt lạnh nhìn thiếu nữ trước mắt thong dong cười nhạt, Trang phi thở dài trong lòng: Lại có cái gì kỳ quái đâu, niên thiếu mộ ngải, nhìn thấy thiếu nữ mỹ mạo làm ra hành động thần tiên, đổi thành thiếu niên lang nào cũng sẽ tim đập thình thịch thôi.
Bà không khỏi liếc nhìn Úc Cẩn một cái, lại thấy đối phương rũ mắt, ngón tay nhẹ vuốt chén ngọc, không phân rõ thần sắc.
Trang phi kinh ngạc.
Yến Vương thế nhưng không hề động tâm?
Úc Cẩn bị Trang phi cho rằng thờ ơ đang dùng sức bóp chén trà, cật lực khống chế xúc động xông lên đài khiêng người đi.
Mọi người tuy rằng hờ hững nghe, nhưng nói chuyện phiếm rồi nghe tấu khúc sáo vui sướng vẫn rất không tồi, nhưng âm sáo thay đổi vừa vang lên, tức khắc nhíu chặt lông mày, nhìn về phía người giữa sân.
Trần Tuệ Phúc kinh hãi, nỗ lực duy trì bình tĩnh.
Tiếng sáo bén nhọn liên tiếp vang lên, ở trong tiếng nói chuyện khe khẽ, nháy mắt mặt nàng ta trướng đến đỏ bừng.
Sao lại thế này, vì sao lại ngứa như vậy?
Hình như không thể nghĩ, càng nghĩ càng ngứa, càng về sau nàng ta cơ hồ không thể khống chế khóe miệng run rẩy, vứt ống sáo đi, nhằm vào má mà gãi.
Năm đường dấu tay lưu trên gò má trắng nõn, dường như nháy mắt liền hết ngứa.
Nhưng vang lên bên tai chính là tiếng kinh hô đợt này hết đợt khác, ngay sau đó chính là từng hồi nghị luận truyền đến, như dời non lấp biển, đánh sâu vào làm nàng ta đầu váng mắt hoa.
“Trời ạ, coi như thổi không ra khúc hay, cũng không thể cực đoan như vậy chứ, làm mặt mình thành ra như vậy, chẳng phải là hủy dung?”
“Hủy dung thì không đến mức, mười ngày nửa tháng không thể gặp người thì là thật.”
“Chậc chậc, chỗ này của Trần cô nương không khỏi có chút vấn đề?” Một vị quý nữ lặng lẽ chỉ chỉ đầu.
“Ai biết được, dù sao nàng ta như vậy quá dọa người, đối với chính mình còn có thể như thế, về sau chúng ta vẫn cách xa chút đi.”
“Đúng thế.”
Trần Tuệ Phúc ngơ ngác đứng ở giữa sân, nhất thời quên cả phản ứng.
Nàng ta đã làm gì? Nàng ta đang ở đâu? Nàng ta là ai?
Đau đớn hậu tri hậu giác đánh úp lại, nương theo đau đớn chính là mất mặt cùng sỉ nhục khó có thể tiếp thu.
“Còn không lui xuống!” Mấy vết máu kia ở trong mắt Hiền phi phá lệ đen đủi, trầm khuôn mặt nhàn nhạt nói.
Trần Tuệ Phúc bụm mặt hét lên một tiếng, nghiêng ngả lảo đảo trở lại chỗ cũ, nghe những nghị luận chói tai ấy lại hoàn toàn hỏng mất, lên tiếng khóc lớn.
Trường hợp nhất thời có loại an tĩnh cổ quái lại xấu hổ.