Tự Cẩm
Chương 356 : Thức thời
Ngày đăng: 08:54 30/04/20
Mất mặt đương nhiên là mất mặt, chính là trước mắt bao người, cứ thế mà gào khóc, có phải quá trực tiếp hay không?
Trần Tuệ Phúc khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem: Ai hiểu cho tâm tình hoàn toàn sụp đổ của thiếu nữ đây?
Khương Tự cong môi cười, ánh mắt vừa chuyển, đón nhận tầm mắt của Úc Cẩn.
Úc Cẩn lặng lẽ nháy một con mắt với nàng.
Hắn quả nhiên là phí công quan tâm, căn bản không tới phiên hắn ra tay, A Tự đã xả giận cho chính mình.
Có điều —— Nghi hoặc nho nhỏ dâng lên trong lòng hắn.
Đầu tiên là làm nụ hoa mai nở rộ, sau đó là hành vi kỳ quái của quý nữ lên sân khấu, tất cả những điều này đều cho hắn cảm giác quen thuộc.
A Tự với nhất tộc Ô Miêu ở Nam Cương, lẽ nào có quan hệ gì?
Chuyện này không có khả năng.
Úc Cẩn khẽ lắc đầu, đánh mất ý nghĩ vớ vẩn này.
Khương Tự uống một ngụm trà long nhãn táo đỏ.
Hương táo nhàn nhạt, ngọt vừa đủ, uống vào ấm áp thoải mái, đúng là tâm tình thoải mái của nàng giờ phút này.
Nàng đã nói, dưới tình huống điều kiện cho phép, tận lực không để thù qua đêm, báo ngay tại chỗ là thư thái nhất.
Mắt lạnh nhìn Trần Tuệ Phúc lên tiếng khóc lớn, nội tâm Khương Tự không hề gợn sóng.
Thật là một đứa nhỏ ngốc, hiện tại biết cái gì gọi là khó coi rồi chứ.
Quý nữ bên cạnh Trần Tuệ Phúc nhịn không được khuyên nhủ: “Trần cô nương, đừng khóc nữa, hai vị nương nương với các Vương gia còn đang nhìn đó……”
Trần Tuệ Phúc nghe xong, lại còn khóc lớn hơn.
Quý nữ khuyên giải an ủi rất là xấu hổ.
Sắc mặt Hiền phi càng ngày càng trầm.
Một buổi tuyển phi yến tốt đẹp, sao lại trà trộn vào một đống cứt chuột như thế chứ?
“Đỡ Trần cô nương đi xuống nghỉ ngơi đi.” Hiền phi không thể nhịn được nữa, nhàn nhạt phân phó nội thị bên cạnh.
Vô luận là Thục Vương phong độ nhẹ nhàng, hay là Yến Vương tuấn mỹ vô trù, đều khiến các nàng sinh lòng chờ mong đối với màn tặng hoa sắp diễn ra.
Cũng không biết hôm nay sẽ có mấy người trúng cử.
Rất nhanh có hai cung nữ xách theo một lẵng hoa tiến vào, trong rổ là mấy nhánh lục mai.
Trên mặt chúng nữ tuy vẫn cật lực duy trì vân đạm phong khinh, kỳ thật đã sớm âm thầm đếm số lượng lục mai.
Một nhánh, hai nhánh……
Trong hai lẵng hoa đựng sáu nhánh hoa mai, hoa mai trong một lẵng hoa được buộc lại bằng dải màu hồng, hoa mai trong một lẵng khác thì được buộc lại bằng dải màu lam.
Tâm tình chúng nữ bắt đầu nhảy nhót, nhất thời lên tinh thần.
Một cái lẵng hoa có sáu nhánh hoa mai, vậy có nghĩa hai vị Vương gia sẽ lựa ra sáu người được đề cử. Cứ như vậy, ở đây mọi người sẽ có mười hai người trúng cử, cơ hội cũng không nhỏ.
Thấy cung tì đứng yên trước mặt hai vị hoàng tử, Hiền phi khẽ gật đầu, ra hiệu có thể bắt đầu rồi.
Thục Vương nhìn về phía Úc Cẩn.
Úc Cẩn cười nói: “Lục ca trước hết mời.”
“Vậy vi huynh liền từ chối thì bất kính.” Thục Vương rút ra một nhánh hoa mai buộc dây màu lam, đi về phía chúng nữ.
Theo y đến gần, tâm tình của chúng nữ cũng nhấc lên theo.
Khi đi đến bên người Khương Tự, bước chân Thục Vương hơi dừng, rồi sau đó tiếp tục bước về phía trước.
Trong lòng y thở dài thật dài: Thôi, đây là tuyển chính phi, không phải chọn trắc phi, mấy thứ gia thế, phẩm tính quan trọng hơn xa so với dung mạo.
Không thể hành động theo cảm tính, không thể làm mẫu phi thất vọng……
Úc Cẩn nhìn chằm chằm bóng dáng Thục Vương, hơi hơi giương môi.
Lão Lục coi như thức thời.
Mà lúc này, Thục vương rõ ràng đã đi qua Khương Tự lại đột nhiên xoay người, nhanh chân quay lại rồi đặt nhánh hoa mai đang cầm trong tay lên trên khay bạch ngọc trước mặt Khương Tự.
Đi con mẹ nó chứ gia thế phẩm tính quan trọng hơn dung mạo, nói lời này khẳng định là bởi vì những cô nương đó còn chưa đủ đẹp, càng không có bản lĩnh làm nụ hoa mai nở rộ!