Tự Cẩm

Chương 361 : Lòng hiếu kỳ của Hoàng thượng

Ngày đăng: 08:54 30/04/20


Đông Bình Bá phủ?



Đông Bình Bá phủ!



Cảnh Minh Đế theo bản năng sờ sờ cằm.



Di, đây không phải Đông Bình Bá phủ mà ông đã nghe nói rất nhiều lần kia sao.



Cảnh Minh Đế nhất thời tỉnh táo tinh thần.



Ăn ngay nói thật, đối với vị Khương Tứ cô nương phá lệ xui xẻo kia ông đã tò mò lâu lắm rồi.



Đôi mắt quét Hiền phi cùng Trang phi, Cảnh Minh Đế thầm nghĩ: Không biết phi tử nào khéo hiểu lòng người như thế, cư nhiên mời Đông Bình Bá phủ cô nương tới, cũng không biết có phải là vị Tứ cô nương kia hay không.



Thanh thanh yết hầu, Cảnh Minh Đế lộ ra một nụ cười mỉm tự nhiên: “Là cô nương thứ mấy của Đông Bình Bá phủ?”



“Là Tứ cô nương.” Trang phi cười nói.



Hiền phi không nói một lời, trong lòng đột nhiên có dự cảm không ổn.



Tiện nhân Trang phi này, loại thời điểm này thêm loạn cái gì!



Úc Cẩn thờ ơ lạnh nhạt nhìn thần sắc của Hiền phi, đáy lòng cười lạnh.



Quả nhiên không ngoài sở liệu, một nhánh lục mai lão Lục đưa ra, lập tức khiến Trang phi thành trợ giúp của hắn.



Cảnh Minh Đế nghe Trang phi nói xong, trong lòng vui vẻ.



Thật sự là ông muốn nhìn vị Khương Tứ cô nương kia lắm.



Ừm, tới đều tới rồi, không xem không được!



“Người đâu?”



Trang phi nhìn kỹ Cảnh Minh Đế, thầm nghĩ: Nếu không phải thấy bộ dạng Hoàng Thượng nghiêm trang như vậy, bà thật sự sẽ nghĩ nhiều.



Khương Tự vượt qua đám người mà ra, doanh doanh thi lễ với Cảnh Minh đế: “Thần nữ gặp qua Hoàng Thượng.”



Một đạo tầm mắt ôn hòa dừng ở trên người nàng.



Khương Tự cũng không có khẩn trương bao nhiêu.



Thiên tử tuy cao cao tại thượng, nhưng kiếp trước nàng gặp qua không ít lần, vứt bỏ thần thái uy nghiêm, bản thân tự thấy là một vị trưởng giả dễ thân.



Ách, trưởng giả cổ quái lại dễ thân.



Khương cô nương yên lặng bổ sung một câu.



Nhìn thiếu nữ doanh doanh thi lễ, Cảnh Minh Đế mấp máy môi.



Nếu ông nói một tiếng ngẩng đầu lên nhìn thử, có phải có vẻ già mà không đứng đắn không? Dù gì đây cũng là hoa yến tuyển con dâu.




Cảnh Minh Đế lia Úc Cẩn một cái.



Tiểu tử này không phải lo không tìm được cô nương vừa lòng đẹp ý à, rốt cuộc tìm được chưa?



Ông theo bản năng quét về phía khay ngọc đặt ở trước mặt chúng nữ.



Theo lệ thường, hoàng tử sẽ đặt hoa mai vào trong khay ngọc của cô nương vừa ý.



Ông năm đó cũng làm như thế, có điều đặt không phải hoa mai, mà là thược dược.



Đến bây giờ ông còn nhớ rõ thược dược kia nở vô cùng kiều diễm, ông để nó trước mặt cô nương liếc mắt một cái đã nhìn trúng.



Cô nương ông nhìn trúng sau đó thành Vương phi của ông, về sau lại thành Hoàng Hậu của ông.



Rồi sau đó, nàng ấy chết……



Cảnh Minh Đế thu hồi suy nghĩ, ánh mắt đột nhiên dừng lại.



Một khay lục mai cơ hồ muốn choáng váng mắt ông.



Lấy lại bình tĩnh, Cảnh Minh Đế xác định không nhìn lầm.



Đây là tình huống như thế nào?



Rốt cuộc nhịn không được tò mò, Cảnh Minh Đế hỏi: “ Trong khay ngọc của Khương cô nương vì sao có nhiều nhánh hoa mai như vậy?”



Mặt Hiền phi nóng lên.



Lão Thất đúng là không chừa cho bà chút thể diện nào mà!



Nhưng nếu Hoàng Thượng biết, chút tâm tư nhỏ ấy của lão Thất cũng đừng hòng nghĩ nữa, bà cũng đỡ phải tốn nhiều miệng lưỡi.



Hiền phi tự mình an ủi một phen, cảm thấy dễ chịu hơn chút.



Úc Cẩn cười nói: “Nhi tử đưa.”



Thục Vương rũ mắt, cơ hồ không đành lòng nhìn vẻ mặt của Cảnh Minh Đế.



Có thể nói lời này một cách lẽ thẳng khí hùng như thế trước mặt phụ hoàng, hắn cũng muốn quỳ lạy lão Thất!



Không biết phụ hoàng sẽ phạt lão Thất cấm đoán, hay là dăm ba gậy đây? Có lẽ cắt một khối đất phong cũng không chừng.



Lão Thất cũng xui xẻo, đúng lúc bị phụ hoàng đụng phải.



Có điều như vậy mới tốt, tâm lý của y cũng được cân bằng chút.



“Toàn bộ?” Giọng Cảnh Minh Đế khẽ nâng, nghe đều biến âm.



Úc Cẩn tươi cười càng thêm sáng lạn: “Đúng vậy, toàn bộ. Ít nhiều nhờ miệng vàng lời ngọc của phụ hoàng, nhi tử thật là lo lắng vô ích.”