Tự Cẩm

Chương 362 : Tâm đế vương

Ngày đăng: 08:54 30/04/20


Mặt Cảnh Minh Đế trầm xuống: “Hồ nháo!”



Tiểu tử ngốc này cũng thật thà quá, coi như gặp được người mười phần vừa ý, cũng không biết che dấu một chút đi à?



Hiền phi đúng lúc mở miệng: “Hoàng Thượng bớt giận, thần thiếp vừa mới nói Yến Vương xong, bảo nó tặng hoa lại lần nữa.”



Ở trước mặt hoàng thượng, bà không tin nghịch tử này còn dám ngang bướng.



Úc Cẩn khẽ nhếch khóe miệng, châm chọc chợt lóe rồi biến mất, rất nhanh lại đổi thành vẻ thuần lương vô tội: “Đồ đã tặng đi há có đạo lý thu hồi rồi tặng lại người khác? Những nhánh hoa này nhi thần đã tặng cho Khương cô nương, tuyệt đối sẽ không tặng lại cho người khác.”



“Ngay trước mặt phụ hoàng ngươi, còn làm càn như thế ——”



Cảnh Minh Đế xua xua tay, ý bảo Hiền phi không cần vội vã phát hỏa, trầm giọng hỏi: “Lão Thất, ngươi vì sao muốn đem hết toàn bộ lục mai tặng cho một mình Khương cô nương? Ở đây nhiều cô nương như vậy, liền không có tài nghệ của một ai có thể vào mắt của ngươi sao?”



Úc Cẩn cười nói: “Nhi thần là người thô kệch, thấy vị cô nương nào biễu diễn cũng cực hay, thật không phân ra cao thấp. Sở dĩ đem lục mai tặng hết cho Khương cô nương, là nhìn trúng những sở trường khác của Khương cô nương.”



Chúng nữ nghe xong trong lòng thở dài: Thủ đoạn làm hoa mai nở rộ của Khương cô nương, thật sự là quá nổi bật.



Hiền phi cười lạnh: “Chẳng qua là làm cái thủ thuật che mắt khiến hoa mai nở thôi, lại khiến ngươi phạm vào hồ đồ? Yến Vương, kiến thức của ngươi như vậy, thật làm bổn cung thất vọng rồi.”



Úc Cẩn nghe xong trong lòng cười lạnh liên tục.



Làm bổn cung thất vọng?



Mặt thật lớn, giống như hắn để ý lắm ấy.



Cảnh Minh Đế nghe xong cũng không cao hứng.



Cái gì gọi là làm cái thủ thuật che mắt? Đến bây giờ ông còn không nghĩ ra là như thế nào đây này.



Hiền phi nói thật nhẹ nhàng, sao không thử làm cái thủ thuật che mắt này cho ông coi thử cái nào?



“Không phải nha, nương nương. Không phải nhi thần vừa mới nói, trước đó các vị cô nương biểu diễn tài nghệ đều cực hay, không phân ra cao thấp. Nhi thần tặng hết lục mai cho Khương cô nương, chỉ có một nguyên nhân đặc biệt đơn giản: Nhìn thấy nàng đã cảm thấy vừa lòng đẹp ý.”
Cảnh Minh Đế nhíu mày, bỗng dưng nghĩ tới tình huống buổi sáng.



Thiếu niên tuấn dật vô song đứng ở trước mặt ông, hơi hơi đỏ mặt, ánh mắt sáng ngời đầy cõi lòng chờ mong: “Mẫu phi cũng đáp ứng nhi thần rồi, bữa tiệc ngắm hoa lần này chắc chắn sẽ tuyển cho nhi thần một tức phụ vừa lòng đẹp ý. Có lời nói của phụ hoàng cùng mẫu phi nhi thần liền an tâm rồi, không nghĩ tới phụ hoàng cùng mẫu phi đối tốt với nhi thần như vậy……”



Ha hả, lão Thất cảm thấy mẫu phi tốt, một lòng ngóng trông có thể cho mình một người vừa lòng đẹp ý, lại không biết mẫu phi nó lúc này đang nói nó chẳng ra gì……



Cảnh Minh Đế càng nghĩ càng khó chịu.



“Một cô nương từng lui hôn, chỉ bởi vì lớn lên xinh đẹp, nó liền cầu xin cho làm Vương phi, quả thực là vọng tưởng, còn có để tôn nghiêm hoàng thất vào mắt hay không ——”



“Đủ rồi!” Cảnh Minh Đế lên tiếng cắt ngang lời oán trách của Hiền phi.



Lớn lên đẹp chẳng lẽ không phải một ưu điểm lớn sao? Những phi tử trong cung nếu như sinh ra dưa vẹo táo nứt có thể được tuyển vào chắc?



Còn nữa, muốn cưới một người vợ đẹp sao lại là vọng tưởng?



Cảnh Minh Đế đột nhiên sửng sốt.



Đúng vậy, nếu lão Thất có tâm tư khác, chọn Vương phi sao lại chỉ trọng dung mạo được? Có thể thấy được là người thành thật.



“Trẫm cảm thấy Khương cô nương không tồi.”



Xuất thân tầm thường, dung mạo tốt, lão Thất nhìn vừa lòng, đây không phải khá tốt sao.



“Hoàng Thượng!” Hiền phi kinh ngạc, không thể tưởng tượng nhìn Cảnh Minh Đế.



Lão Thất bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc, Hoàng Thượng cũng bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc sao?



Bà nghe được cái gì!



“Hoàng Thượng, Khương cô nương từng lui hôn!”