Tự Cẩm

Chương 37 : Tiên Cô

Ngày đăng: 08:49 30/04/20


Hẻm nhỏ Ma Cô thuộc Đông thành mặc dù nằm trong một khu vực hỗn tạp, nhưng lại là nơi tam giáo cửu lưu đều có phần kính sợ.



Nơi đó là nơi ở của một vị tiên cô nổi tiếng gần xa, nghe nói có thể thông quỷ thần, ngay cả các hộ nhà cao cửa rộng gặp phải chuyện khó giải quyết đều sẽ lặng lẽ mời đến làm phép.



Một thiếu niên mặt mày thanh tú tò mò đánh giá mọi thứ quanh mình.



Phòng ốc thấp bé cũ nát, góc tường chất đầy đồ lộn xộn, trên mặt đất chảy đầy nước bẩn, còn có khi thỉnh thoảng truyền đến tiếng trẻ con khóc rống vui cười, tất cả mọi thứ đều khiến thiếu niên cảm thấy mới lạ.



Phần mới lạ này được che dấu dưới sự cẩn thận.



Những tên nhàn tản ngồi dưới chân tường buồn bực ngán ngẩm hướng tầm mắt nhìn về phía thiếu niên, khiến hắn không thể không trở nên cẩn thận.



Đây là nơi hắn chưa tới bao giờ, càng là phong cảnh hắn chưa từng thấy qua.



Thế nhưng khi đi đến một ngã ba, thiếu niên vẫn phải dừng chân, ánh mắt lộ ra mấy phần mờ mịt.



Thiếu niên ngừng chân một lát, bất đắc dĩ đi đến ven đường hỏi một phụ nhân đang bưng thau giặt quần áo trở về: “ Đại thẩm, xin hỏi hẻm Ma Cô đi thế nào vậy?”



Phụ nhân liếc nhìn thiếu niên một cái, thấy thiếu niên có một khuôn mặt sạch sẽ thanh tú, ăn mặc trên người lại chỉ bình thường, ánh mắt trong nháy mắt trở nên tế nhị, bĩu môi nói: “Đi bên kia là được.”



Thiếu niên nói cảm tạ, đi theo phương hướng phụ nhân chỉ.



Phụ nhân bưng thau giặt đồ tay nắm chặt, nhìn bóng lưng của thiếu niên muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu, bước nhanh về phía nhà mình.



Thiếu niên mới đi tới chừng mười trượng, bỗng nhiên có một người trẻ tuổi chừng hai mươi trong miệng ngậm cọng cỏ phun trên mặt đất, chặn ở trước mặt thiếu niên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “ Tiểu huynh đệ đây là đi chỗ nào thế, ở lại bồi ca ca chơi đùa nào.”



Thiếu niên trong nháy mắt nhíu mày một cái.



Cô nương căn dặn nàng tới chỗ như thế này phải thay nam trang, bằng không sẽ chọc phải phiền toái, người này chẳng lẽ mắt mù, muốn một tên ‘tiểu tử thúi’ như nàng ở lại chơi cái gì?



Hóa ra thiếu niên này chính là A Man nữ giả nam trang.



A Man vóc dáng cao gầy, chỉ mới mười mấy tuổi, mặc vào một thân nam trang không chút nào bất ngờ.



À, cô nương còn nói, nếu như mặc nam trang rồi mà vẫn có người tới tìm phiền toái, vậy thì liền dùng tiền trừ nạn.




“ Không có gì ——”  Người trẻ tuổi nhanh chóng đẩy ra một người vỗ lên trên bả vai hắn, nhanh chân bỏ chạy.



Mặc kệ thiếu niên kỳ quái kia nói thật hay giả, cũng tuyệt không thể để cho người khác nhìn thấy cây trâm vàng này được!



“ A Phi có phải bị bệnh rồi không?” Người bị đẩy ra hùng hùng hổ hổ hỏi.



“ Các ngươi xem!” Một người trong đó chỉ vào mặt đất giọng điệu kích động.



Mấy người cúi đầu nhìn thấy trên mặt đất lấm ta lấm tấm vết máu, không khỏi đổi sắc mặt.



“ Thảo nào, A Phi đây là đụng vào cọng rơm cứng rồi?”



“ Đã sớm cảm thấy cái tình tình  nóng nảy này của A Phi sớm muộn cũng gây hoạ, tất cả giải tán đi, giải tán đi.”



Mấy người đi trở về chân tường, khôi phục bộ dáng ăn không ngồi rồi.



A Man đi vào hẻm Ma Cô, dừng lại trước một hộ dân cư treo đèn lồng thỏ ngọc.



Hộ dân cư đã lâu năm rồi, mặc dù nhìn như hoàn chỉnh, nhưng cửa gỗ lại khắc sâu dấu vết của năm tháng.



A Man tiến lên gọi cửa, rất nhanh có một nữ đồng mở cửa ra.



“ Ta đến tìm tiên cô.”



Nữ đồng đối với điều này hiển nhiên đã tập mãi thành thói quen, giữ cửa rồi kéo ra nói: “ Vào đi.”



A Man theo nữ đồng vào phòng.



Trong phòng hương khói lượn lờ, một nữ tử trung niên đầu chải sơ đạo kế ngồi xếp bằng, hai mắt hơi khép, rất có vài phần tiên phong đạo cốt.



Nghe được động tĩnh, nữ tử mở mắt: “ Sở cầu chuyện gì?”



“ Ngươi là Lưu tiên cô sao?” A Man đi đến trước mặt nữ tử, khí định thần nhàn hỏi.