Tự Cẩm
Chương 38 : Mồi câu
Ngày đăng: 08:49 30/04/20
Lưu tiên cô thận trọng gật đầu.
“ Chủ tử chúng ta có việc xin tiên cô hỗ trợ, đây là mời tiên cô uống trà.” A Man từ trong tay áo lấy ra một tấm ngân phiếu, đặt tới trước mặt Lưu tiên cô.
Lưu tiên cô nhanh chóng quét ngân phiếu một chút, trên mặt mệnh giá năm mươi lượng khiến bà âm thầm hài lòng.
Mời uống trà đương nhiên là cách nói uyển chuyển, có thể có năm mươi lượng tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành thù lao nhất định phong phú.
Lưu tiên cô danh khí ( danh tiếng, khí thế) xác thực không nhỏ, nhưng cơ hội làm việc cho hộ gia đình lớn cũng không phải thường có, phần nhiều vẫn là làm phép trừ tà cho nhà bình thường, kiếm chút thanh danh.
“ Không biết chủ tử cô nương gặp chuyện gì?” Biết người đến thân phận không đơn giản, ngữ khí của Lưu tiên cô thân thiết hơn.
A Man kinh ngạc nhìn Lưu tiên cô, bật thốt lên: “ Tiên cô đã nhìn ra ư?”
Nàng tập võ từ nhỏ, vóc dáng lại cao gầy hơn so với nữ tử bình thường, mặc vào nam trang ngay cả cô nương đều nói không phân biệt được, thế mà vừa bị tiên cô này nhìn một cái đã nhận ra.
A Man thầm nghĩ: Xem ra người này thật sự có bản lĩnh, trách không được cô nương lại để nàng đến mời người.
Lưu tiên cô có thể làm công việc này, bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện là không thiếu được, vừa thấy thần sắc A Man trong lòng bà đã ngay lập tức suy nghĩ rõ ràng, không khỏi lộ ra một nụ cười cao thâm khó dò.
Bà tất nhiên là thấy được lỗ khuyên trên vành tai của tiểu cô nương này.
“ Chủ tử có chuyện gì cũng không nói với ta, ngài ấy ở trà lâu Thiên Hương chờ ngài qua nói chuyện.”
Lưu tiên cô hơi suy nghĩ một chút, rồi đáp ứng.
Ở trước mặt dân chúng thấp cổ bé họng bà là tiên cô thần thông quảng đại, cao cao tại thượng, nhưng với những người chốn nhà cao cửa rộng bà cũng không dám làm bộ làm tịch.
Càng là người giàu sang thì càng có thể tiếp xúc với càng nhiều người có bản lĩnh thật sự, bà chỉ là một người nửa vời trong đó mà thôi.
Thấy Lưu tiên cô đứng dậy, A Man khoát tay ngăn lại: “ Tiên cô không cần đi ngay, đầu giờ Thân* chủ tử ở trà lâu đợi ngài.”
*( 3 đến 5 giờ chiều)
“ Được, đến lúc đó ta sẽ đi qua.” Lưu tiên cô càng ngày càng cảm thấy đối phương là khách hàng lớn.
Nàng hiểu rất rõ phong cách hành sự của những người nhà giàu, gặp được chuyện không tầm thường một phương diện thì mời người như bà đi làm phép, một phương diện lại để ý mặt mũi, không muốn người ngoài biết được.
“ Lại gặp mặt.” Lưu tiên cô khóe miệng mỉm cười nhìn A Man.
A Man kiệt lực bày ra vẻ mặt sớm trong dự liệu: “ Chủ tử kêu ta tới mở cửa cho tiên cô.”
Cô nương thật sự là liệu sự như thần, nàng cũng không thể làm mất uy phong của cô nương được.
Nghe A Man nói xong, ánh mắt Lưu tiên cô quả nhiên có biến hóa vi diệu, ra hiệu nữ đồng ở lại ngoài cửa, theo A Man đi vào.
“ Cô nương, tiên cô đến.”
Thiếu nữ ngồi ngay ngắn ở trước bàn gần cửa sổ, gật đầu thăm hỏi với Lưu tiên cô.
Trong lòng Lưu tiên cô có chút bất mãn.
Đối phương nhìn thấy bà tới đều không đứng dậy, không khỏi quá không xem trọng bà.
Càng là như thế, bà đối với thân phận của thiếu nữ càng thêm tò mò, lại không dám xoay người rời đi.
Bà chỉ là một bà cốt biết chút bàng môn tả đạo, nếu như đắc tội quý nhân, về sau sẽ khó đặt chân ở kinh thành.
“ Mời ngồi.” Khương Tự mở miệng.
Lưu tiên cô ngồi xuống đối diện Khương Tự, mượn uống trà lặng lẽ đánh giá đối phương.
Tuổi tác cùng dung mạo của thiếu nữ khiến Lưu tiên cô có phần giật mình, càng ngày càng đoán không ra thân phận cùng ý đồ đến cửa thiếu nữ.
“ Không biết cô nương có chuyện gì cần ta giải quyết?” Đủ loại suy nghĩ hỗn loạn cũng không làm cho Lưu tiên cô lộ ra manh mối gì.
Bà chắc chắn một điểm, đối phương đã tìm đến bà chính là muốn cầu cạnh bà, bà vô luận như thế nào cũng không thể rụt rè.
Đây là tiền vốn ăn cơm của bà.
“ Tiên cô nhận ủy thác của Nhị thái thái Đông Bình Bá phủ đúng không?” Khương Tự đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Ta không biết cô nương nói cái gì!” Lưu tiên cô mặt hơi biến sắc, đứng dậy muốn rời đi.