Tự Cẩm

Chương 397 : Không lưu tình

Ngày đăng: 08:54 30/04/20


Hai người sóng vai đi ra Từ Ninh Cung.



Khương Tự mặt không biểu tình, cũng không chủ động cùng Thôi Minh Nguyệt nói chuyện.



Lá mặt lá trái không phải không biết, nhưng đối với Thôi Minh Nguyệt, nàng không muốn làm.



Kiếp trước, người này huỷ hoại trưởng tỷ nàng, càng có thể là thủ phạm phía sau màn hại chết Nhị ca.



Đối với Thái Hậu, Hoàng Thượng cung cung kính kính đó là không có biện pháp, cho dù nàng không phải Yến Vương phi, cũng không đáng bày ra gương mặt tươi cười chào đón một người như vậy.



Huống chi mục tiêu sắp tới của nàng còn bày ở nơi đó: Xử lý Thôi Minh Nguyệt.



Thôi Minh Nguyệt lại đột nhiên mở miệng gọi một tiếng biểu tẩu.



Khương Tự hơi đừng bước chân.



Thôi Minh Nguyệt lại gần, nhẹ giọng hỏi: “Biểu tẩu không thích ta?”



Khương Tự quét ả một cái, gật đầu: “Ừ.”



Thôi Minh Nguyệt suýt nữa không duy trì được ý cười trên mặt, cắn môi nói: “Biểu tẩu đây là có ý gì?”



Khương Tự tiếp tục đi về phía trước, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi Thôi đại cô nương hỏi ta, ta không phải trả lời rất rõ ràng sao?”



Thôi Minh Nguyệt nhanh chân đuổi theo, thanh âm khẽ nâng: “Ta có chỗ nào đắc tội biểu tẩu? Biểu tẩu vì sao nói như thế?”



Ả vừa cao giọng, tựa như lúc trước không phải ả chủ động mở miệng hỏi, mà là Khương Tự cay nghiệt vô lễ đột nhiên nói ra lời này, tức khắc hấp dẫn ánh mắt của cung tì xung quanh.



Đôi lông mày tinh xảo như núi xa của Khương Tự hơi hơi nhíu lại, làm như rất kinh ngạc: “Thôi đại cô nương lại không biết nguyên nhân?”



Trên mặt Thôi Minh Nguyệt duy trì ủy khuất, nội tâm lại khiếp sợ không thôi.



Khương Tự thế mà thừa nhận theo lời của ả!



Nàng ta chẳng lẽ cho rằng trị khỏi đôi mắt cho Phúc Thanh công chúa là có thể không kiêng nể gì? Lời cay nghiệt như này truyền vào trong tai Thái Hậu, sẽ không sợ chọc Thái Hậu không vui?
Thôi Minh Nguyệt chậm rãi gật đầu.



Khương Tự lần đầu tiên tiến cung liền được Đế hậu thích, mà ngay cả Thái Hậu đều phải kiềm chế lửa giận, ả tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn tiện nhân này về sau địa vị càng ngày càng củng cố……



Đợi Thôi Minh Nguyệt rời đi, Thái Hậu liền hỏi cung tỳ vừa rồi bồi hai người đi ra ngoài: “Yến Vương phi cùng Thôi cô nương vì sao lại nổi lên tranh chấp?”



Cung tì thỉnh tội nói: “Lúc ấy nô tỳ theo ở phía sau, Vương phi cùng Thôi cô nương nói chuyện lại nhỏ, nhất thời nghe không rõ ràng lắm.”



Có mấy lời là nghe đều không thể nghe.



Yến Vương phi nói thẳng Thôi đại cô nương lăng nhăng với đàn ông có vợ, nhưng Thôi đại cô nương là Tương Vương phi Thái Hậu tuyển, đem lời này nói cho Thái hậu nghe, Thái Hậu trong cơn tức giận nhìn loại nô tỳ thân phận hèn mọn như nàng ta có thể thuận mắt mới là lạ.



Thái Hậu vì thế không truy vấn nữa, nhất thời bất mãn Khương Tự khác người, lại phiền chán Thôi Minh Nguyệt không biết kiềm chế.



Nhưng mà nhân tình Thôi Minh Nguyệt cắt thịt làm thuốc bà nhận, chỉ có thể chôn loại phiền này chán thật sâu.



Thôi Minh Nguyệt trở về chỗ ở ở phủ trưởng công chúa, cầm roi dài ra đằng sau, chỗ ấy lại trống rỗng không thấy bóng hươu nào.



Ả đứng ở cạnh hàng rào, lúc này mới nhớ tới bởi vì muốn lấy chồng, hươu trước đó bị quật chết liền không thêm nữa.



Thôi Minh Nguyệt đột nhiên nhìn về phía tỳ nữ chăm sóc hươu.



Tỳ nữ lập tức nhũn cả chân, xụi lơ trượt xuống hàng rào.



Khương Tự quay lại Khôn Ninh Cung, thời gian đã chậm trễ không ít.



Nhưng Phúc Thanh công chúa cảm xúc tăng vọt, hận không thể lúc nào cũng ở gần ân nhân chữa khỏi đôi mắt cho nàng nói chuyện.



Hoàng Hậu thấy ái nữ cao hứng như thế, Hoàng Thượng cũng không mở miệng, mừng rỡ không thúc giục vợ chồng Yến Vương đi thỉnh an Hiền phi.



Ngày thường bà có thể làm một Hoàng Hậu Phật gia, đó là không có gì sở cầu, nhưng hiện tại A Tuyền thân cận Yến Vương phi, Hiền phi, Trang phi gì đó, hết thảy dẹp sang một bên đi.



Ngọc Tuyền cung, Hiền phi có chút không chờ được nữa