Tự Cẩm

Chương 398 : Lạnh nhạt

Ngày đăng: 08:54 30/04/20


Bà uống qua trà của tức phụ một lần, không hiếm lạ uống lần thứ hai.



Chính là không hiếm lạ là một chuyện, đối phương có tới kính trà hay không là một chuyện khác.



Cái thằng nghịch tử lão Thất không để bà vào mắt, bà là lĩnh giáo, tức phụ lão Thất đây là phu xướng phụ tùy?



Yêu ai yêu cả đường đi, phiền chán một người cũng giống như thế.



Hiền phi không hề có lòng yêu thương Úc Cẩn, có chỉ là chán ghét vì bị nhi tử mạo phạm bất kính, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn đối với con dâu, huống chi cô con dâu này vốn chính là con gái của nữ nhân bà ghét nhất sinh ra, thì lại càng không thích.



Hiền phi chỉ cảm thấy hai vợ chồng này tụ vào một chỗ, hoàn mỹ thêm bực cho bà.



“Nương nương, Yến Vương cùng Vương phi tới rồi.”



Ngày đã leo cao, ngoài cửa sổ ve kêu từng tiếng, thời tiết khô nóng cực kỳ.



Mặt Hiền phi lại phủ đầy hàn băng.



“Cứ nói bổn cung chờ mệt mỏi, đang nghỉ ngơi, bảo bọn họ chờ ở đại sảnh.”



Cung tì lĩnh mệnh mà đi, đến bên ngoài mặt không biểu tình truyền đạt lời Hiền phi nói.



Úc Cẩn cùng Khương Tự liếc nhau.



“Vậy được, ta với Vương phi chờ.”



Úc Cẩn hôm nay mặc áo bào màu đỏ sậm, tôn lên màu da trắng nõn càng có vẻ phong thần tuấn lãng, rực rỡ như trăng sáng.



Hắn dùng ngữ khí tùy ý như vậy nói chuyện, mơ hồ mang theo ý cười tản mạn, cung tì truyền lời không khỏi đỏ mặt, nhất thời không bày nổi mặt lạnh.



Tuy là như thế, cung tì vẫn nhớ rõ Hiền phi bất mãn, cũng không tiếp đón vợ chồng hai người.



Thời gian từng chút trôi qua, hai người đều an an tĩnh tĩnh chờ đợi.



Lúc cung tỳ hầu hạ trong sảnh cho rằng Hiền phi có lẽ đã tính gặp hai người, Úc Cẩn lại đột nhiên cầm chén trà lên, ném thật mạnh xuống mặt đất.
Thái độ nhu thuận cung kính của nàng không thể nghi ngờ cho Hiền phi ảo giác.



Hiền phi bắt đầu nói từ nữ tử thời nay lấy trinh tĩnh làm trọng, ước chừng thời gian một chén trà nhỏ còn chưa thấy dừng lại.



Nhi tử là đứa hỗn láo không ra bài theo lẽ thường nhất thời không làm gì được, con dâu còn không chèn ép được thì thật là buồn cười.



Khương Tự hai tay nâng trà, trong lòng thầm đếm: Một, hai, ba……



Quả nhiên còn chưa đếm tới mười, Úc Cẩn liền giơ tay chộp lấy chén trà trong tay nàng ném thật mạnh lên bàn trà.



“Nương nương chậm rãi uống đi, sắp trưa rồi, nhi tử còn muốn mang Vương phi đi sang nơi khác.”



Mắt thấy Úc Cẩn lôi kéo Khương Tự sắp đi tới cửa, Hiền phi từ khiếp sợ đến cuồng nộ, nâng chung trà lên ném mạnh xuống mặt đất: “Hỗn trướng, trà này bổn cung không uống.”



Úc Cẩn dừng bước, chuyển mắt nhìn Hiền phi: “Nương nương nếu không thích uống trà, vậy tự tiện đi, nhi tử với tức phụ đương nhiên không thể khó xử trưởng bối.”



Ngay trước mặt cung tỳ  trong phòng, Hiền phi tức giận đến cả người run rẩy: “ Đồ hỗn trướng, ngươi có biết bổn cung không uống trà này, Yến Vương phi liền không tính là danh chính ngôn thuận?”



Úc Cẩn ngẩn ra.



Thấy hắn kinh ngạc, Hiền phi cười lạnh.



Dù là gia đình bình thường, nàng dâu kính trà bà bà còn phải nơm nớp lo sợ, vô luận bà bà khó xử ra sao đều phải chịu đựng, bằng không nếu bà bà cự tuyệt uống trà, đồng nghĩa với không thừa nhận nàng dâu này.



Nếu là vậy, cô dâu về sau ở tông tộc cũng đừng nghĩ ngẩng đầu lên.



Bà ngược lại muốn xem xem bà không uống ly trà nàng dâu này, vợ chồng Yến Vương nên làm gì bây giờ!



Úc Cẩn đột nhiên cười rộ lên: “Nương nương có phải hiểu lầm cái gì không? Vừa rồi phụ hoàng và mẫu hậu đều uống qua trà Vương phi kính, mẫu hậu còn thưởng cho Vương phi một cái vòng tay Lăng Tiêu, cho nên nếu nói danh chính ngôn thuận, không còn ai danh chính ngôn thuận hơn Vương phi.”



Hắn dứt lời, lôi kéo Khương Tự nghênh ngang mà đi.



Hiền phi gắt gao nhìn chằm chằm rèm châu đong đưa, một khuôn mặt được bảo dưỡng thoả đáng lúc xanh lúc trắng, suýt nữa thì tắt thở luôn.