Tự Cẩm
Chương 429 : Không cam tâm
Ngày đăng: 08:55 30/04/20
Tháng sáu mắt thấy sắp qua, trời vẫn như cũ nóng nực không bớt.
Trên đường người đi đường thưa thớt, chẳng sợ có người đi ngang qua cũng là bước chân vội vàng, nép bên đường tránh né nắng độc.
Một chú chó nằm ở góc tường, mặt ủ mày chau lè lưỡi.
Một người nam tử ngồi ở chân tường ngẩn người, cách chú chó màu vàng đất chỉ xa có một trượng.
Chú chó nhàm chán, nghiêng đầu đánh giá người nọ, hư hư kêu hai tiếng.
Chú chó lang thang này hiển nhiên rất quen thuộc người nọ, ngầm đồng ý ở địa bàn của chính mình giương oai.
Bỗng nhiên chó lang thang trở nên cảnh giác, vểnh tai nhìn xung quanh.
Một đồng loại da lông bóng loáng đang dạo bước, chậm rãi chạy chậm tới đây.
Chú chó lang thang khẩn trương đứng lên, trong cổ họng phát ra tiếng cảnh cáo khe khẽ, trong thanh âm lộ ra bất an.
Bởi vì là đồng loại, nó nhạy bén nhận thấy sự uy hiếp ở đối phương.
Gia hỏa này chắc chắn ngày ngày ăn thịt, một thân mỡ liền có thể đè chết nó!
Cún bự uy phong lẫm lẫm đi đến trước mặt chú chó lang thang, nâng lên chân trước gạt nó sang bên cạnh.
Chú chó lang thang rất chi là bực bội.
Đây là địa bàn của nó, nó chiếm đã lâu lắm rồi, mỗi ngày đều rải vòng nước tiểu rất nhiều lần, gia hỏa này khinh chó quá đáng!
Tuy rằng gia hỏa này cao hơn nó này, khỏe hơn nó này, nhưng chó lang thang cũng có tôn nghiêm nhá, nó liều mạng luôn!
“Gâu!” Nhị Ngưu nhe răng, vẻ mặt hung tướng.
Chó lang thang vừa ăng ẳng nhe răng vừa bỏ chạy, chạy ra thật xa mới dừng lại quay đầu nhìn quanh.
Nhị Ngưu nằm xuống chỗ lúc đầu chó lang thang nằm, cảm thấy mỹ mãn dán miệng lên trên mặt đất.
Ven tường có râm mát, có lẽ là địa thế hơi thấp, chẳng sợ thời tiết như vậy, ở chân tường vẫn mọc ra rêu xanh mờ nhạt.
Nhị Ngưu đắc ý liếc xéo chó lang thang cách đó không xa một cái.
Gia hỏa không có mắt này thật đúng là biết chọn chỗ, chỉ có nơi này là mát mẻ nhất.
Hắn chưa bao giờ là người dựa vào vũ lực.
Khóe miệng Khương Tự xẹt qua ý cười trào phúng.
Đối phó với loại nam nhân này, đừng nói có Nhị Ngưu ở đây, ngay cả không có Nhị Ngưu nàng cũng không sợ.
Chỉ cần không phải cao thủ võ nghệ xuất chúng, chế phục người bình thường đối với nàng mà nói lại chẳng quá dễ dàng.
“Chu Tử Ngọc, trong lòng ngươi kỳ thật hết sức rõ ràng, đầu sỏ hại ngươi biến thành như bây giờ không phải ta, càng không phải đại tỷ ta, mà là Thôi Minh Nguyệt.”
Nghe thấy cái tên này, thần sắc Chu Tử Ngọc rốt cuộc có biến hóa lớn.
Đó là hận ý không khống chế được.
Đúng vậy, hắn ta sao lại không biết kia chứ, tiện nhân Thôi Minh Nguyệt kia mới là mầm tai hoạ chân chính!
Lúc trước nếu không phải Thôi Minh Nguyệt chủ động tiếp cận lấy lòng, ngôn ngữ ám chỉ, hắn sao có thể động tâm tư với quý nữ cao không thể leo như vậy?
Hắn ta gia thế không kém, nếu không cưới vợ, lấy xuất thân thanh quý của hắn, với thân phận thứ cát sĩ tiền đồ vô lượng của hắn, cưới nữ nhi của công chúa không phải không có khả năng, nhưng hắn đã có vợ cả, cho dù vợ cả bệnh chết, cũng không có khả năng để nữ nhi của công chúa làm vợ kế.
Tâm tư này, là Thôi Minh Nguyệt khơi mào ra!
Chu Tử Ngọc hận, chính là tới tình cảnh như vậy, hắn ngay cả gia tộc che chở đều đã mất đi, có hận cũng không thể làm gì.
“Thôi Minh Nguyệt sắp lấy chồng rồi, rất nhanh sẽ trở thành Tương Vương phi cao cao tại thượng.” Khương Tự nhàn nhạt nói, bất động thanh sắc đánh giá nam nhân trước mặt.
Lời nói ra lại càng đâm vào lòng người.
“Từ đây ả ở đám mây ngươi ở vũng bùn, ngươi cam tâm ư?”
Chu Tử Ngọc dùng sức đấm đấm mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo.
Cam tâm?
Hắn sống người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy, đối phương lại phong quang đắc ý như thế, hắn làm sao cam tâm!
Nếu có thể dùng cái mạng này của hắn cùng nhau kéo Thôi Minh Nguyệt xuống vũng bùn, hắn ta sẽ cười mà chết.
Chu Tử Ngọc bình tĩnh nhìn Khương Tự, từng chữ từng chữ nói: “Ta không cam tâm!”