Tự Cẩm

Chương 577 : Úc Thất không thể nhịn được nữa

Ngày đăng: 08:55 30/04/20


Dương phi đương nhiên là một vị tuyệt đại giai nhân, nhưng so với Yến Vương phi trước mắt, dường như nói không nên lời có chỗ nào đó vẫn kém hơn một chút.



Thái Tử nhìn chằm chằm Khương Tự, một trái tim lửa nóng.



Khó trách lão Thất không cho người khác chạm vào đồ của hắn.



Có chó thần thông là lão Thất, tuyệt sắc mỹ nhân nhi vẫn là lão Thất, hoá ra thứ tốt đều để lão Thất chiếm hết, đương nhiên không cho phép người khác chạm vào.



Một cổ không cam lòng từ trong lòng Thái Tử dâng lên.



Hắn mới là Thái Tử, trữ quân một quốc gia, mà lão Thất chỉ là một hoàng tử không đáng chú ý thôi, không có đạo lý thứ tốt đều là của lão Thất!



Úc Cẩn hình như có cảm giác, ngoái đầu liếc nhìn phương hướng Thái Tử một cái.



Phản ứng khác với khi biết được Thái Tử đánh chủ ý lên Nhị Ngưu, hắn giờ phút này ánh mắt bình tĩnh, như một hồ nước không thấy đấy, làm người ta nhìn không thấu.



Thái Tử bị cái liếc này nhìn đến bỗng nhiên hoàn hồn, lòng bàn tay thế mà toát mồ hôi.



Phản ứng này làm hắn có phần ảo não.



Hắn là Thái Tử, lão Thất chỉ là một Vương gia, hắn mới không sợ lão Thất đâu, nhất định là thời tiết quá nóng mới ra mồ hôi.



Tuyệt sắc mỹ nhân là không dám nhìn nhiều, dù sao vạn chúng nhìn trừng trừng, chút lý trí này Thái Tử vẫn phải có.



Kinh diễm ban đầu qua đi, Thái Tử hơi chuyển tầm mắt, dừng ở trên người một nữ tử đứng ở bên cạnh Khương Tự.



Nàng kia vóc người tựa tựa Yến Vương phi, da tựa tuyết dung mạo như hoa, cũng là một mỹ nhân nhi khó được, nếu như nhìn kỹ lại thấy tương tự Yến Vương phi một hai phần……



Thái Tử không khỏi mím môi.



Nếu nói, so với Yến Vương phi minh diễm không gì sánh được, thì hắn lại hứng thú với nữ tử thanh lệ dịu dàng này hơn một chút.



Nữ tử hơn hai mươi tuổi đúng là độ tuổi tốt nhất, so với lúc mười mấy tuổi thì mạnh hơn nhiều.



Thân phận của nữ tử này là gì? Nàng và Yến Vương phi thoạt nhìn rất thân cận, chẳng lẽ là tỷ muội?



Thái Tử một trái tim rung ring.



Tề Vương thờ ơ lạnh nhạt, hơi giật giật đuôi lông mày.
Sự tình của phụ nhân ở trấn Cẩm Lý là hắn đích thân xử lý, gió qua không để lại dấu vết, tự nhiên không phải sự tình Thái Tử nhắc đến.



Nghĩ đến lúc trước Thái Tử bị phế, tất cả nội thị hầu hạ Thái Tử đều không thấy, trong lòng nội thị run lên.



Thái Tử tự biết lỡ lời, trừng mắt nhìn nội thị một cái: “Lăn xuống đi, lại nhiều lời liền tống cổ ngươi đi dọn nhà xí!”



Nội thị cuống quít lui ra ngoài, không bao lâu lại đi vào: “Điện hạ, Hoàng Thượng truyền ngài đi Dưỡng Tâm Điện.”



Thái Tử đi vào Dưỡng Tâm Điện, trong lòng vô cùng mờ mịt: Phụ hoàng vì sao triệu kiến hắn? Hắn không tìm phụ hoàng cáo trạng mà.



Nhìn thấy ánh mắt dại ra của Thái Tử, Cảnh Minh Đế liền giận sôi máu: “Ta nghe nói hôm nay ngươi bị Nhị Ngưu cắn?”



Thái Tử lập tức lộ ra vài phần ủy khuất, gật đầu nói phải.



Cảnh Minh Đế nhíu mày: “Ngươi không thể ổn trọng hơn chút à? Trước mặt công chúng đi trêu chó, ngay trước mặt người đầy hoa viên bị chó cắn, còn có chút thể diện của trữ quân hay không?”



“Nhi tử không có trêu chó ——”



“Vậy Nhị Ngưu vì sao không cắn người khác, mà cố tình cắn ngươi?” Cảnh Minh Đế hỏi lại.



Thái Tử bị nghẹn gần chết, run run môi suýt nữa bật khóc.



Hắn vì nghĩ cho Nhị Ngưu cũng không nghĩ đi cáo trạng, vì cái gì còn bị phụ hoàng mắng?



Thì ra ở trong lòng phụ hoàng, hắn còn không bằng Nhị Ngưu……



Cảnh Minh Đế càng tức giận hơn: “Ngươi bày ra bộ dạng ủy khuất như vậy làm gì? Lẽ nào còn muốn cùng một con chó so đo?”



“Nhi tử không dám.” Thái Tử nén giận nói.



Vốn là luyến tiếc so đo, nhưng phụ hoàng giáo huấn hắn như vậy, hắn đều muốn hầm Nhị Ngưu lên ăn rồi!



“ Trở về tự kiểm điểm thật tốt cho ta!”



Thái Tử mặt xám mày tro rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.



Khách khứa tan hết Yến Vương phủ nhất thời quạnh quẽ hẳn, Úc Cẩn đi vào phòng trong, cho lui nha hoàn hầu hạ rồi ngồi xuống đối diện Khương Tự, lạnh lùng phun ra một câu: “A Tự, ta muốn giết chết Thái Tử!”