Tự Cẩm

Chương 43 : Linh âm (Cầu đặt đơn trước)

Ngày đăng: 08:49 30/04/20


Khương Trạm nói làm Phùng lão phu nhân tức giận đến bốc khói, nhưng có Lưu tiên cô ở đây, bà mạnh mẽ đè xuống lửa giận, hung hăng khoét Khương An Thành một cái.



Khương An Thành sờ sờ mũi.



Chuyện không liên quan tới ông mà, ông cũng không quen thằng nhóc xui xẻo này.



“ Tiên cô, xin bắt đầu đi.” Phùng lão phu nhân trầm giọng nói.



Lưu tiên cô gật đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ nước, bắt đầu nhắm mắt đi vòng quanh hương án.



Đám người ngưng thần nín thở, chỉ nghe được trong miệng Lưu tiên cô truyền đến vài từ mơ hồ cùng với tiếng vang của lá hương xuân bị gió thổi qua góc tường.



Lưu tiên cô đi vòng quanh hương án một vòng rồi lại một vòng.



Hôm nay bà ta mặc áo bào to rộng, đi lại làm vạt áo tung bay, bước đi nhìn như xốc xếch lại mơ hồ toát ra một loại vận luật nào đó, làm người nhìn thấy không khỏi sinh ra mấy phần trang nghiêm.



Khương Trạm lặng lẽ lôi kéo Khương Tự: “ Bà cốt này cứ xoay tròn làm mắt ta choáng váng cả lên, Tứ muội muội vẫn ổn chứ?”



Bởi vì bọn tiểu bối đều đứng chung một chỗ, nên tiếng của Khương Trạm vừa ra, bọn người Khương Thương liền đồng loạt nhìn qua.



“ Muội rất tốt.” Khương Tự giật giật khóe miệng, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra xúc động muốn tẫn cho huynh trưởng một trận.



Bỗng nhiên một tiếng quát chói tai truyền đến, theo sát chính là một tràng tiếng chuông thanh thúy, lúc này mới hấp dẫn ánh mắt của mọi người qua.



Khương Tự nhân cơ hội nhấc chân đạp cho Khương Trạm một cú, dỗi nói: “ Nhị ca, huynh không thể giữ yên lặng được à?”



“ Còn không cho người ta nói chuyện cơ à.” Khương Trạm nói thầm.



“ Bởi vì mỹ thiếu niên an tĩnh tương đối làm người khác thích hơn.”



“ Khụ khụ.” Khương Trạm lấy nắm tay để trên môi ho khan, ngữ khí thâm trầm, “ Tứ muội không biết rồi, kỳ thật ta là người tích chữ như vàng.”



“ Giá ——” Bỗng nhiên tiếng kinh hô vang lên.



Khương Tự không thèm đáp lời Khương Trạm nữa, nhìn về phía Lưu tiên cô làm phép.



Trên hương án chẳng biết lúc nào đã cắm hương rồi, nương theo tiếng chuông lúc nhanh lúc chậm, khói trắng lượn lờ trên cây hương đã châm lửa đột nhiên biến thành khói đen.



Sao tự dưng khói trắng lại biến màu?



Linh đang trong tay Lưu tiên cô lắc càng nhanh hơn, linh âm dồn dập cộng thêm hương khói màu đen khiến đám người theo bản năng bắt đầu khẩn trương hẳn.
Lưu tiên cô lắc lắc linh đang cầm trong tay, linh âm thanh thúy lập tức vang lên.



Trong đình viện rộng rãi, ngoại trừ tiếng gió thổi lá bay, thì chỉ còn lại có chuỗi linh âm này.



Lưu tiên cô thu tay lại, yêu quý nhìn linh đang một chút: “ Không biết lão phu nhân từng nghe nói chưa, có một loại linh là cấp cho người sống nghe, nếu như gặp được âm hồn tà ma quấy phá âm vật, thì sẽ không phát ra được tiếng vang.”



Phùng lão phu nhân chậm rãi gật đầu: “  Đúng là trong lời xưa có nói như vậy.”



Lưu tiên cô cười: “ Linh đang này của ta chính là loại linh đó, gọi định hồn linh.”



Ba chữ ‘ Định hồn linh’ vừa ra, đúng lúc có một cơn gió thổi qua, da thịt lộ ra ngoài cửa mọi người trong nháy mắt hiện lên một lớp da gà.



“ Như vậy, ta bắt đầu đây.”  Lưu tiên cô một chỉ một ngón tay vào Ngũ cô nương Khương Lệ đứng ở ngoài cùng, “ Liền bắt đầu từ vị cô nương này đi.”



Khuôn mặt Khương Lệ lập tức trợn to, trước mắt bao người một chữ cũng không dám nói, từng bước một chuyển đến trước mặt Lưu tiên cô.



Lưu tiên cô giơ tay, linh đang ở trước mi tâm Khương Lệ nhẹ nhàng lắc lắc, linh âm thanh thúy lập tức vang lên.



Khương Lệ nhẹ nhàng thở ra, hư thoát lui lại hai bước.



Lưu tiên cô từ bên người  Khương Lệ đi qua, đi đến người kế tiếp.



Tiếng chuông liên tục vang lên, rất nhanh liền đến phiên Khương Trạm.



Khương Trạm tức giận nói: “ Làm phiền nhanh lên.”



Linh đang đung đưa.



Tinh Tinh Tinh ——



Lưu tiên cô sắc mặt bình tĩnh lướt qua người Khương Trạm.



Khương Thiến khó nén kinh ngạc, nhìn về phía Tiêu thị.



Tiêu thị cũng lộ ra vẻ mặt y như nhau.



Hai mẹ con vội vàng đối mặt, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Lưu tiên cô đã đi tới trước mặt Khương Thiến, giơ lên linh đang nhẹ nhàng lắc lắc.



Nháy mắt đó, toàn bộ đất trời yên tĩnh, linh âm không hề vang lên.