Tự Cẩm
Chương 44 : Người câm ăn hoàng liên
Ngày đăng: 08:49 30/04/20
Trong đình viện lúc này, cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, tầm mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người Khương Thiến.
Trong lòng Phùng lão phu nhân lại có cảm giác thở dài một hơi.
Quả nhiên là thế, gà cảnh trong giấc mộng đó chính là chỉ Nhị nha đầu!
Gió nhẹ thổi tóc mai trên trán Khương Thiến bay lên, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt.
“ Làm sao lại......” Khương Thiến lầm bầm, mờ mịt nhìn về phía Tiêu thị.
Giờ phút này trong đầu nàng trống rỗng, ngay cả giác quan cũng đều chết lặng, chỉ quanh quẩn một cái ý niệm trong đầu: Lưu tiên cô không phải bị mẫu thân mua rồi sao, vì cớ gì mà nàng lại thành người bị tà ma bám thân?
“ Tiên cô có phải tính sai rồi không?” Tiêu thị xanh mặt tiến lên một bước, còn cố ý nhấn mạnh trên hai chữ ‘ tính sai ’.
Lưu tiên cô vẻ mặt lạnh nhạt: “ Phu nhân nói đùa, người có thể tính sai, định hồn linh không có đạo lý tính sai.”
“ Nhưng cái này không phải ——” Ánh mắt Tiêu thị rơi vào linh đang trong tay Lưu tiên cô, mi tâm khóa chặt, ngữ khí ý vị thâm trường, “ Linh này, có phải hỏng rồi không?”
Lưu tiên cô cười cười, tùy ý đi về phía trước hai bước, giơ lên linh đang lắc trước mặt Lục cô nương Khương Bội.
Linh âm thanh thúy vang lên lần nữa.
Bà lui lại, lần nữa rung chuông với Khương Thiến.
Linh đang cứ như bị câm không hề phát ra tiếng vang nào.
Tràng diện lần nữa an tĩnh lại, trong yên tĩnh có thêm một loại xấu hổ không nói ra được cùng với sự kính sợ khó hiểu.
“ Không thể nào là Thiến Nhi, tiên cô ——” Tiêu thị nắm thật chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, hai chữ ‘ Tiên cô’ bị bà ta cắn đến cực nặng.
Lưu tiên cô khẽ thi lễ với Tiêu thị: “ Phu nhân, thiên ý không thể trái, đây không phải ta có thể quyết định.”
Bà đây chính là ăn ngay nói thật, nếu bà có thể quyết định thì sao làm ra nhiều phiền toái như vậy được.
“ Nếu Tiên cô đã tìm ra tà ma, liền mời làm phép trừ tà đi.” Phùng lão phu nhân thúc giục nói.
“ Lão phu nhân ——”
“ Đủ rồi!” Phùng lão phu nhân không chút khách khí đánh gãy lời Tiêu thị, lạnh lùng nói, “ Tiên cô là ngươi mời đến, ngươi chẳng lẽ không đồng ý kết quả này?”
Bờ môi Tiêu thị run lên, một chữ đều nói không nên lời.
Bà đã thật lâu không thấy được Nhị tẩu kinh ngạc như thế rồi, lần gần nhất vẫn là bởi vì Tứ cô nương, chẳng lẽ đây sắp thành thói thường rồi?
Ừm, ngẫm lại đã cảm thấy thống khoái.
“ Con dâu đã biết.”
Phùng lão phu nhân gật gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Khương Thiến.
Khương Thiến lúc này còn chưa hồi phục từ trong đả kích, ngập ngừng nói: “Tổ mẫu ——”
Vẻ chắn ghét trên mặt Phùng lão phu nhân không còn che giấu, thản nhiên nói: “ Nhị nha đầu, ta đã sớm nói qua, ngươi đã gả làm vợ người ta, không có chuyện gì thì đừng có về nhà ngoại, miễn cho Hầu phủ nói ngươi không tuân thủ bổn phận làm dâu.”
Thân thể Khương Thiến lưng lay, cắn môi nói: “ Cháu gái đã biết.”
Giữa mẫu thân và Lưu tiên cô đến tột cùng xảy ra điều gì sai lầm? Phần nhục nhã này, nàng suốt đời khó quên.
“ Phùng ma ma, dìu ta vào nhà đi, nơi này gọi người thu thập cho tốt.”
Sau khi Phùng lão phu nhân vào nhà, đám người đứng ở trong viện yên lặng tản đi, trước khi rời đi không khỏi nhìn Khương Thiến thêm một chút.
Từ rày về sau, Khương Thiến ở chỗ lão phu nhân đã chính thức thất sủng.
Khương Trạm bồi Khương Tự đi ra ngoài, lờ mờ nghe được sau lưng truyền đến giọng nói: “Nhị muội, muội không sao chứ?”
Đây là Đại công tử Khương Thương, huynh trưởng sinh đôi của Khương Thiến.
Khương Thiến trầm thấp nói gì đó, phía sau không cách nào nghe rõ.
“ Mã hậu pháo.”
Thấy Khương Tự nhìn về phía hắn, Khương Trạm nhếch miệng: “ Nếu bà cốt kia dám nói là muội, ta sẽ ngay lập tức đánh cho bà ta đến mẹ đều nhận không ra, xem bà ta còn có thể giả thần giả quỷ gạt người nữa không!”
Khương Tự cười một tiếng: “ Muội biết nhị ca lợi hại nhất.”
Khương Trạm tuyệt không nghĩ tới Khương Tự thổi phồng đến mức trực tiếp như vậy, bên tai liền đỏ lên, lung tung nói lảng đi: “ Tứ muội cũng không tin bà cốt kia ăn nói lung tung đúng không?”
Thiếu nữ vẻ mặt thuần chân: “ Muội tin nha.”
“ Cái gì?” Dưới chân Khương Trạm trượt đi suýt chút nữa thì té.