Tự Cẩm
Chương 582 : Không cần lý do
Ngày đăng: 08:55 30/04/20
Úc Cẩn sớm nhận được thông báo của thủ hạ, tức giận đến mức trực tiếp bóp nát cái ly.
Nếu như hắn không phái người nhìn chằm chằm, sơ sẩy một cái tỷ tỷ A Tự chẳng phải đã gặp độc thủ?
Đến lúc đó, A Tự chắc chắn sẽ rất thương tâm.
Đối với người cuồng tức phụ mà nói, tất cả những người làm tức phụ thương tâm đều đáng chết.
Úc Cẩn đứng dậy, chuẩn bị hồi phủ nói với Khương Tự một tiếng, đột nhiên lại dừng bước.
Từ từ, vậy ánh mắt của Thái Tử là sao? Lúc đó rõ ràng có ý đồ bậy bạ với A Tự, sao giờ lại đổi thành tỷ tỷ A Tự rồi?
Vừa nghĩ như vậy, Úc Cẩn càng tức giận hơn.
Thái Tử chẳng những ngu xuẩn ti tiện, mà còn mắt mù!
Ách, hình như không cần thiết tức giận, ít người nhớ thương tức phụ là chuyện tốt.
Úc Cẩn yên lặng an ủi mình, lúc đi ngang qua Trân Bảo Các không khỏi dừng chân xem náo nhiệt một hồi, lúc này mới chạy về Yến Vương phủ.
Khương Tự mới sai người ra ngoài chưa lâu, A Xảo liền tiến vào bẩm báo nói Vương gia đã về rồi.
Úc Cẩn bước chân vội vàng đi đến, mắt gió đảo qua, nhàn nhạt nói: “Các ngươi đi xuống hết đi.”
Đám người A Xảo yên lặng lui ra.
“Nhanh như vậy đã trở về.” Khương Tự có chút kinh ngạc.
Úc Cẩn hơi ngẩn người liền hiểu được ý tứ của Khương Tự, cười nói: “Hóa ra nàng gọi người đi mời ta.”
Trái tim Khương Tự trầm xuống, càng thêm khẳng định suy đoán kia: “Nói như vậy, hôm nay thật sự là Thái Tử có ý đồ quấy rối đại tỷ ta?”
Úc Cẩn gật đầu.
“Vậy sau khi đại tỷ rời khỏi thì sao?”
Nghĩ đến Thái Tử háo sắc đến liều mạng, nghĩ đến chưởng quầy Trân Bảo Các táng tận thiên lương, Khương Tự liền hận đến ngứa răng, vỗ bàn nói: “A Cẩn, cho ta một vài người, ta đi đập Trân Bảo Các!”
Sắc mặt Khương Tự liền trở nên khó coi.
Úc Cẩn phát hiện, cầm tay nàng: “Sao vậy?”
Khương Tự mím môi, nói: “Mấy vị hoàng tử khác ai thượng vị đều không sao cả, chỉ có Tề Vương, ta không muốn nhìn thấy hắn thượng vị.”
Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười: “Nếu vậy, vậy đến lúc đó chúng ta liền giật nhẹ chân sau của hắn.”
Khương Tự kinh ngạc: “A Cẩn, chàng không hỏi xem nguyên nhân?”
“Không cần nguyên nhân, nàng không muốn như vậy là đủ rồi. Lại nói, nhìn người nào đó không vừa mắt còn cần nguyên nhân sao? Đôi khi chính là thuần túy nhìn hắn không vừa mắt thôi, muốn nguyên nhân không phải làm khó người sao.”
Khương Tự không khỏi cười rộ lên.
Nhớ lại lần đó Tề Vương phi hỏi nàng vì sao lãnh đạm nàng ta như thế, nhất định muốn nàng cho ra một đáp án, nàng chính là trả lời như vậy.
Câu nói không phải người một nhà không tiến một vào một cửa quả nhiên có đạo lý, cho nên Tề Vương phi cùng Tề Vương mới thành phu thê, mà nàng vừa ý nam nhân là A Cẩn.
“Chẳng lẽ cảm thấy ta nói không đúng?” Úc Cẩn bị Khương Tự cười đến không hiểu ra sao.
Khương Tự ngừng cười, đối diện với Úc Cẩn, trong mắt nhu tình vô hạn: “Không, ta cảm thấy rất đúng.”
Úc Cẩn nhất thời tâm tình bay bổng.
Mà giờ phút này tâm tình của Thái Tử đã không thể dùng hỏng bét để hình dung.
Hắn, trữ quân một quốc gia, đường đường Thái Tử, thế mà bị giam vào đại lao!
“Chủ tử, phải làm sao bây giờ a?” Nội thị bởi vì mặt chạm đất mà hôn mê rốt cuộc tỉnh lại, ôm Thái Tử khóc lóc nỉ non.
Thái Tử đạp nội thị một đạp: “Cút ngay, ngươi cái đồ phế vật này!”
“Ô ô ô, đều là nô tỳ phế vật, đều là nô tỳ phế vật!” Nội thị tay năm tay mười tự đánh miệng mình.
Đột nhiên tiếng bước chân truyền đến, cửa lao bị mở ra, nha dịch đen mặt nói: “Ra đây, thẩm vấn!”