Tự Cẩm

Chương 436 : Đêm hoa chúc

Ngày đăng: 08:55 30/04/20


Hắn cuối cùng cũng cưới được nữ nhân này.



Cưới được quý nữ xuất thân danh môn.



Nhưng có ích gì nữa đâu, lấy tình cảnh hiện tại của hắn đừng nói cưới nữ nhi trưởng công chúa, cho dù cưới kim chi ngọc diệp chân chính cũng chẳng còn ý nghĩa.



Khăn cô dâu mãi vẫn không vén lên.



Bởi vì Chu Tử Ngọc không còn là người Chu gia, bữa tiệc cưới này nhà trai không ai tới, ngay cả hỉ nương đều là trong cung phái tới.



Hỉ nương giấu đi sự không kiên nhẫn nơi đáy mắt, có nề nếp thúc giục nói: “Chu công tử mau vén khăn cô dâu đi, còn phải cùng tân nương tử uống chén rượu giao bôi nữa.”



“Đi ra ngoài.”



Hỉ nương ngẩn ra, đón nhận chính là đáy mắt đen nhánh không thấy đáy của Chu Tử Ngọc.



Thôi Minh Nguyệt che hỉ khăn dùng sức gãi gãi hỉ phục.



“Đi ra ngoài đi, còn lại tự chúng ta làm được.”



Hỉ nương hơi chút chần chờ rồi liền thỏa mãn yêu cầu của Chu Tử Ngọc.



Đây chính là tên điên cướp tân nương cướp luôn trên đầu hoàng tử, bà ta chỉ là một hỉ nương, không đáng phải mạo hiểm sinh mệnh ……



Nhanh chóng cân nhắc một chút, hỉ nương mang theo hai nha hoàn vội vàng rút lui.



Trong phòng chỉ còn lại đôi vợ chồng mới cưới, hỉ nến long phượng lẳng lặng đốt cháy, bỗng chốc nổ ra hoa đèn.



Chu Tử Ngọc nhìn về phía hỉ nến đỏ thẫm.



Nổ hoa đèn là một dấu hiệu tốt …… Hắn thất thần mà nghĩ, sau đó nhìn đến người đang ngồi đầu giường, bước từng bước đi qua.



Thôi Minh Nguyệt vẫn không nhúc nhích ngồi ở mép giường, bởi vì che hỉ khăn cái gì cũng không thấy, nghe thấy tiếng bước chân tới gần, thần sắc càng thêm đóng băng.



Đột nhiên trước mắt sáng ngời, hỉ khăn bị vén lên vứt sang một bên, xuất hiện ở trước mắt chính là khuôn mặt không biểu tình của nam tử.



Gầy ốm, trắng nõn, có sự tuấn dật làm người ta thương tiếc.



Thôi Minh Nguyệt lại hoàn toàn không có cảm giác.



Ả thưởng thức chính là nam tử hùng ưng cô lang, mà không phải loại yếu gà như Chu Tử Ngọc.




Mấy ngày nữa chính là Tết Trung Thu.



Cả nhà đoàn viên, vạn hộ vui mừng.



Thôi Minh Nguyệt thở dài, vòng qua vết máu xuống giường.



Ả không muốn đi đến một bước này, nếu Chu Tử Ngọc không náo loạn, để ả yên ổn làm Tương Vương phi, tất cả không phải đều vui mừng sao?



Thôi Minh Nguyệt lại lần nữa thở dài, có chút tiếc nuối.



Đáng tiếc ả người đơn lực mỏng, không có biện pháp giải quyết tiện nhân họ Khương.



Muốn nói hận, ả hiện giờ hận nhất chính là Khương Tự.



Chuyện Chu Tử Ngọc tuyệt đối là Khương Tự an bài!



Ả không có chứng cứ, nhưng ả tin tưởng trực giác của chính mình.



Đại khái bởi vì đã sống mười mấy năm, nên trong nhiều nữ tử khuê các như vậy ả lần đầu tiên ngửi được từ trên người một người hơi thở thế lực ngang nhau.



Quân tử báo thù mười năm không muộn, chỉ cần ả còn sống, sớm muộn gì cũng có ngày trở về tính sổ.



Thôi Minh Nguyệt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó nhanh chóng cởi hỉ phục vướng víu, khom lưng lấy từ dưới giường một cái tay nải nhỏ, nhẹ nhàng kéo ra cửa sổ.



Ban đêm tháng tám, gió hơi se lạnh, thổi vào người ả càng thêm thanh tỉnh.



Đứng bên cạnh một bụi chuối tây ngoài cửa sổ, Thôi Minh Nguyệt quay đầu nhìn vào bên trong một cái.



Nam nhân trên hỉ giường nằm sấp, thoạt nhìn như đang ngủ.



Thần sắc của ả không có chút biến hóa, cẩn thận đóng kỹ cửa sổ rồi dung nhập vào trong bóng đêm.



Thôi Minh Nguyệt biết chút công phu quyền cước, chẳng sợ lẻ loi một mình cũng không thấy sợ hãi, cực kỳ thuận lợi rời khỏi trạch viện nho nhỏ.



Trên đường không có một bóng người, chỉ có đèn lồng đỏ thẫm trước cửa tòa nhà tản ra ánh sáng mông lung.



Thôi Minh Nguyệt cột tóc lại, bước chân kiên định đi về một phương hướng.



Phía trước là một chỗ ngoặt, ngay lúc ả đi qua có một bàn tay lặng lẽ duỗi ra.