Tự Cẩm
Chương 585 : Mất trí nhớ
Ngày đăng: 08:55 30/04/20
Thái Tử vừa mở miệng, người trong phòng đều sửng sốt.
Cảnh Minh Đế nhíu mày nhìn Thái Tử.
Thái Tử chuyển tròng mắt nhìn xung quanh: “Đây là chỗ nào?”
“Ngươi không biết ta?” Cảnh Minh Đế trong lòng trầm xuống, hỏi ra những lời này.
Thái Tử mờ mịt lắc đầu: “Không quen biết, lão bá là ai nha?”
Cảnh Minh Đế chỉ chỉ Hoàng Hậu bên người: “Vậy ngươi nhận ra bà ấy không?”
Thái Tử chớp chớp mắt, chần chờ hỏi: “Là thê tử của ngài sao?”
“Thái y, đây là tình huống như thế nào?” Cảnh Minh Đế trầm mặt hỏi.
Vài tên thái y hai mặt nhìn nhau, trong đó một vị thật cẩn thận trả lời: “Phần đầu diện hạ chịu đòn nghiêm trọng, có lẽ là trong đầu có máu bầm, nhất thời mất trí nhớ……”
“Mất trí nhớ?” Cảnh Minh Đế lập tức nhìn về phía Thái Tử.
Thái Tử vẻ mặt vô tội: “Điện hạ? Ta vì sao là điện hạ?”
Cảnh Minh Đế không nói một lời đi ra ngoài.
Hoàng Hậu thấy thế, dặn dò Thái Tử Phi lưu lại chiếu cố Thái Tử, cũng đi theo ra ngoài.
Đi đến bên ngoài, Cảnh Minh Đế hỏi thái y: “Loại mất trí nhớ này, khi nào có thể khôi phục?”
“Cái này ——”
“Nói thật!” Cảnh Minh Đế bị lần biến cố này làm cho mất hết kiên nhẫn.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, não bộ con người rất phức tạp, khi nào điện hạ có thể khôi phục như thường nói không được, nếu như thuận lợi có lẽ hai ba ngày thì tốt rồi, cũng có thể cứ mãi như vậy……” Thái y không dám nói tiếp.
Thái Tử nếu mãi vẫn không nhớ ra, vậy phải làm sao bây giờ?
Cảnh Minh Đế cũng suy nghĩ vấn đề này.
Nhìn Thái Tử vừa rồi như vậy, hẳn là không bị đập ngốc, cũng không biết còn biết chữ hay không ……
“Có điều cũng không cần gấp, lão Thất dù có danh vọng ở dân gian cơ hội cũng xa vời, chỉ một cái xếp hàng thứ tự đã khiến hắn buộc lòng phải xếp sau rồi. Ta cảm thấy không thích hợp chính là trong cung.”
“Trong cung?”
Tề Vương khẽ gật đầu: “Thái Tử bị bắt tới Hình Bộ, sự tình khẳng định giấu không được, theo lý thuyết phụ hoàng lúc này đã biết, như thế nào còn chưa truyền ra tin tức Thái Tử bị trừng trị?”
Tề Vương phi mím môi: “Phụ hoàng lập lại Thái Tử, tất nhiên sẽ giữ gìn thanh danh của Thái Tử.”
“Dù vậy, cũng sẽ mượn cớ khác phát tác…… Nếu không nàng tiến cung một chuyến, tìm mẫu phi tìm hiểu một chút tin tức.”
“Được, giờ thiếp tiến cung.”
Tề Vương lại lắc đầu: “Thôi, vẫn là yên lặng xem biến trước đi, chuyện của Trân Bảo Các không thể để phụ hoàng phát hiện ta động tay động chân ở trong đó.”
Chuyện hôm nay không dao động được Thái Tử, còn có chuyện ở huyện Tiền Hà đang chờ.
Hắn không vội.
Năm lần bảy lượt, chỉ cần Thái Tử vẫn là Thái Tử bùn nhão không trét nổi tường, kiên nhẫn của phụ hoàng sớm muộn gì có ngày hao hết.
“Cũng may sắp tới trung thu, chờ đến yến đoàn viên có thể tìm tòi hư thực.” Tề Vương lẩm bẩm nói.
Úc Cẩn đối với phản ứng trong cung cũng chứa vài phần nghi hoặc.
Chẳng lẽ nói hoàng đế lão tử đã tu luyện thành Phật, tính tình tốt rồi?
Thôi, chờ cung yến trung thu xem sao.
Hai ngày sau chính là cung yến trung thu.
Khi Thái Tử đầu quấn băng gạc xuất hiện ở trước mặt các hoàng tử, mọi người lắp bắp kinh hãi, sôi nổi hỏi: “Thái Tử đây là làm sao vậy?”
Thái Tử cong cong khóe môi với các huynh đệ, cười như một con nai con vô tội trong rừng: “Không cẩn thận va vào đầu.”
“Làm sao lại va vào đầu chứ? Thái Tử cần phải cẩn thận nha.” Chúng hoàng tử miệng không đúng lòng an ủi nói.
Thái Tử mỉm cười nói: “Không nhớ rõ sao lại va nữa.”