Tự Cẩm

Chương 586 : Biến hóa

Ngày đăng: 08:55 30/04/20


Trong nháy mắt Thái Tử nói ra lời này, toàn trường tức khắc yên tĩnh.



Không nhớ rõ là có ý gì?



Lỗ Vương tính tình nóng nảy, mở miệng đầu tiên: “Nhị ca đang đùa đấy à, sao đụng đầu như thế nào mà cũng không nhớ rõ?”



Hắc hắc, sẽ không phải bị phụ hoàng đánh đấy chứ?



Không thể không nói, Lỗ Vương đã thấy được chân tướng.



Lời này của Lỗ Vương không thể nghi ngờ hỏi ra tiếng lòng của mọi người, mọi người đều nhìn Thái Tử chờ hắn đáp lại.



Thái Tử lộ ra thần sắc khó xử: “Thái y nói có lẽ trong đầu có máu đọng, cho nên nhất thời ảnh hưởng đến trí nhớ……”



Mọi người giật mình trong lòng: Ảnh hưởng trí nhớ —— nói như vậy, Thái Tử mất trí nhớ?



“Nhị ca mất trí nhớ á?” Lỗ Vương mau miệng nói.



Thái Tử hơi há mồm, không nói gì.



Thấy Thái Tử cam chịu, Lỗ Vương đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối.



Mất trí nhớ thật không thú vị, sau này lão Nhị cũng không biết từng bị hắn đánh. Đây không phải áo gấm đi đêm, đánh vô ích sao ……



Một giọng nói uy nghiêm truyền đến: “Lão Ngũ, ngươi và Nhị ca ngươi nói cái gì đấy?”



Gia yến trung thu, ngoài cung chỉ mời vài vị Vương gia, Vương phi, cho nên tương đối tùy tiện, Cảnh Minh Đế cũng không cần nội thị truyền xướng, liền cùng Hoàng Hậu cầm tay đi đến, đúng lúc nghe được Lỗ Vương lớn tiếng ồn ào chuyện Thái Tử mất trí nhớ.



Đối với việc Thái Tử mất trí nhớ, Cảnh Minh Đế không có ý định giấu tiệt, nhưng cũng không định khua chiêng gõ trống chiêu cáo thiên hạ, nghe Lỗ Vương vô tâm đàm luận như vậy, đương nhiên không vui.



Lỗ Vương từ khi bị hàng xuống Quận vương, nhìn thấy Cảnh Minh Đế liền có hơi sợ, ngượng ngùng nói: “Nhi tử chỉ đang cùng Nhị ca tâm sự thôi.”



Cảnh Minh Đế đảo mắt liếc nhìn mấy đứa con trai, cùng Hoàng Hậu ngồi xuống thượng vị, chờ mọi người hành lễ xong, nhàn nhạt nói: “Hôm nay là gia yến trung thu, khó được các ngươi đều tới đông đủ ——”



Nói tới đây, Cảnh Minh Đế tạm dừng một chút, nhớ tới Tấn vương thủ hoàng lăng.




Lỗ Vương lau mặt một phen, nhỏ giọng nói: “Nàng nói phải……”



Trong Tề Vương phủ, tâm tình của vợ chồng Tề Vương lại chẳng ra sao.



Tề Vương là người rất để ý quy củ, hoặc là nói hắn không phải để ý quy củ bản thân, mà là muốn để thế nhân đều cho rằng hắn là một người thủ lễ.



Đức hạnh xuất chúng, là đánh giá mà Tề Vương muốn thế nhân cho hắn.



Ngày mười lăm tháng tám, tự nhiên phải nghỉ ngơi cùng Tề Vương phi.



“Thái Tử đang yên lành sao lại bị đụng đầu?” Tề Vương phi nghiêng người sang, lấy tay chống cằm lẩm bẩm nói.



Tề Vương cười lạnh: “Hắn ở ngoài cung gây ra chuyện xấu như vậy, phụ hoàng có thể tâm bình khí hòa? Theo ta thấy, chắc là bị phụ hoàng lấy thứ gì đó ném, chỉ là không nghĩ tới Thái Tử cư nhiên mất trí nhớ, đây đối với chúng ta chính là cực kỳ bất lợi!”



“Bất lợi?”



“Mất trí nhớ vốn là một chuyện phiền toái, nhưng ai bảo Thái Tử trước kia lại bùn nhão không dính nổi tường như vậy. Cứ thế, ngược lại làm phụ hoàng sinh ra vài phần hy vọng, cảm thấy một lần nữa dạy dỗ lại, thì có thể dạy dỗ được đống bùn nhão này nên thân.”



“Vương gia, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”



Ánh mắt Tề Vương hung ác nham hiểm: “Còn có thể làm gì, chỉ có thể từ từ, yên tĩnh theo dõi kỳ biến.”



Xảy ra chuyện ở Trân Bảo Các, hắn vốn định không ngừng cố gắng lôi chuyện huyện Tiền Hà ra, đến lúc đó không tin phụ hoàng không thất vọng với Thái Tử.



Nhưng cố tình Thái Tử lại mất trí nhớ, đối với phụ hoàng luôn coi trọng con vợ cả mà nói, chuyện xấu ở huyện Tiền Hà cũng là Thái Tử trước kia làm, vẫn như cũ không thể đánh mất hi vọng của phụ hoàng đối với Thái Tử.



Cứ như vậy, trước mắt lôi chuyện ở huyện Tiền Hà ra liền không phải thời cơ tốt.



Đạo lý thép tốt dùng trên lưỡi dao, Tề Vương hiểu rất rõ ràng.



Trong Dục Hợp Uyển Yến Vương phủ, Khương Tự và Úc Cẩn rửa mặt xong, sóng vai nằm trên giường cũng đang đàm luận đề tài tương tự.



“A Tự, nàng đoán Thái Tử là mất trí nhớ thật, hay là giả mất trí nhớ?”