Tự Cẩm
Chương 592 : Người trong lòng
Ngày đăng: 08:55 30/04/20
Thái Tử ngơ ngác trở lại Đông Cung, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Đông Cung trên dưới sớm cảm thấy đại sự không ổn, đều cách Thái Tử rất xa không dám tới gần.
Thái Tử đi vào phòng Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi đang ngồi trên ghế liếc hắn một cái, không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt trong thời gian Thái Tử rời đi sớm đã khôi phục bình tĩnh.
Sự bình tĩnh này không liên quan đến tâm bình khí hòa, mà là tuyệt vọng với ý trời trêu người.
Ông trời để nàng đi theo một người nam nhân như vậy, nàng chỉ có thể nhận mệnh.
Nam nhân này nếu không phải Thái Tử thì tốt biết bao, chẳng sợ gia tộc phản đối, nàng cũng phải hòa ly tránh khỏi vũng bùn này.
Thái Tử Phi nghĩ đến những điều này, thấy Thái Tử đi đến trước mặt nàng, mới nhàn nhạt nói: “Điện hạ đã trở lại, uống ly trà đi.”
Thái Tử tựa như bị kích thích, đột nhiên hất chén trà rớt xuống mặt đất, thất hồn lạc phách hét: “Còn uống trà cái nỗi gì, nói không chừng rất nhanh thôi ta sẽ không phải Thái Tử nữa!”
Thái Tử Phi nhìn chằm chằm sứ vỡ trên mặt đất, không có lên tiếng.
Lúc này, những tiểu cung nữ biết nói chuyện phiếm ở trong mắt Thái Tử liền không đáng tin bằng Thái Tử Phi, hắn bắt lấy cổ tay Thái Tử Phi, hỏi: “Ngươi nói phụ hoàng có thể trị ta tội khi quân hay không?”
Thái Tử Phi nhẹ nhàng tránh thoát, bình tĩnh nói: “Phụ hoàng là quân chủ của điện hạ, cũng là phụ thân của điện hạ. Ta nghĩ, chỉ cần điện hạ thành tâm nhận sai với phụ hoàng, phụ hoàng sẽ từ từ nguôi giận thôi.”
Nàng không dám lửa cháy đổ thêm dầu.
Người nam nhân này ngu như vậy, trong lúc tuyệt vọng ai biết sẽ làm ra loại chuyện ngu xuẩn gì.
“Thật sự?” Thái Tử tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi.
“Phụ hoàng là vị phụ thân nhân từ.”
Thái Tử há miệng thở dốc: “Nhưng…… Nhưng ta mới chọc họa, lại lừa phụ hoàng……”
Có nhân từ hơn, cũng có lúc khó thở, hắn lần này hình như làm phụ hoàng tức điên rồi.
“Vậy điện hạ liền để cho phụ hoàng nhìn thấy ngài ăn năn quyết tâm đi.”
Giọng nói bình tĩnh của Thái Tử Phi làm cảm xúc sắp sụp đổ của Thái Tử nhận được chút trấn an, vội vàng hỏi: “ Làm sao để phụ hoàng nhìn thấy ta ăn năn quyết tâm?”
Nhìn bộ dạng nam nhân mờ mịt vô thố, Thái Tử Phi chỉ cảm thấy bi ai.
“Ngươi nói a, làm sao để phụ hoàng nhìn thấy đây?”
Sau một hồi, Khương Tự đỏ mặt sửa sang lại đệm giường.
Tên hỗn đản A Cẩn này, ban ngày ban mặt thế mà làm bậy, nếu như bị nha hoàn bà tử phát hiện thì thật mất mặt.
Úc Cẩn lại không để bụng nha hoàn bà tử nghĩ gì, kéo Khương Tự qua, ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: “Người trong lòng biểu hiện như thế nào?”
Hơi thở nóng rực phun trên gò má non mềm, mặt Khương Tự không khỏi đỏ hơn.
Úc Cẩn liền vừa lòng cười rộ lên, nghĩ thầm: Hắn muốn mãi mãi mãi mãi làm người trong lòng A Tự, đời đời kiếp kiếp đều ở trong lòng A Tự.
“Đang nghĩ gì?” Khương Tự dựa vào trong ngực Úc Cẩn, ngửa đầu hỏi.
Úc Cẩn nhẹ giọng nói: “ Nghĩ người có kiếp sau hay không.”
“Tất nhiên có.” Khương Tự không chút do dự nói.
“ Khẳng định như vậy?”
“Ta tin tưởng sẽ có.”
Theo Khương Tự thấy, người nếu có thể trọng sinh, thì tất nhiên sẽ có kiếp sau.
“Vậy ta cũng tin.” Úc Cẩn nói.
Ngoài phòng đình thảo giao thúy, trong phòng phong nguyệt vô biên, ngay cả ánh mặt trời mùa thu cũng trở nên tươi đẹp hẳn.
Ngày tốt lành như vậy, truyền bát quái dường như càng tiện lợi hơn, rất nhanh người có tâm sẽ biết chuyện Thái Tử giả vờ mất trí nhớ, ví dụ như vợ chồng Tề Vương.
“Không nghĩ tới lá gan Thái Tử lớn như vậy, vậy mà giả vờ mất trí nhớ lừa gạt phụ hoàng. Vương gia, Thái Tử như vậy đều có thể xem là tội khi quân, phụ hoàng ngài ấy --”
“Còn chưa đủ.” Tề Vương cắt ngang lời Tề Vương phi.
“Vương gia, như vậy còn chưa đủ?”
Tề Vương lắc đầu: “Phụ hoàng còn đang do dự. Thái Tử ở Trân Bảo Các gây ra chuyện xấu cộng thêm giả vờ mất trí nhớ, vẫn như cũ không đủ để ông làm ra quyết định.”
Không biết tính thêm chuyện huyện Tiền Hà, có đủ hay không đây?
Có đủ hay không, Tề Vương không dám khẳng định, rốt cuộc lòng người khó dò, thánh tâm càng khó dò hơn, nhưng có điểm có thể khẳng định, trước mắt chính là thời cơ tốt nhất khơi ra chuyện ở huyện Tiền Hà.
Tề Vương là người xem chuẩn liền không hề do dự, rất nhanh lặng lẽ an bài xuống, ngồi chờ một hồi náo nhiệt nữa lại đến.