Tự Cẩm
Chương 594 : Tâm như tro tàn
Ngày đăng: 08:55 30/04/20
Khi Chân Thế Thành nhìn thấy Cảnh Minh Đế, phát hiện vẻ mặt của Hoàng Thượng có chút suy sụp.
Chân Thế Thành yên lặng thở dài.
Hoàng Thượng cũng thật kiên cường mà, nếu như ông có đứa con trai như Thái Tử, đâu chỉ là suy sụp thôi đâu, mà ngay cả bộ râu này chắc phải sầu đến rụng hết.
“Chân ái khanh có chuyện gì?”
“Vi thần mấy ngày trước thẩm tra xử lí một bản án, cần phải bẩm báo cho Hoàng Thượng biết được.”
Ông suy xét hơn nửa đêm, vẫn quyết định báo lên cho Hoàng Thượng.
Thái Tử nát từ rễ đến ngọn, phế mà lập lại cũng không phải là phúc của xã tắc, mà là họa của Đại Chu!
Lần thứ hai bị phế lại như thế nào, nhất thời rung chuyển lại như thế nào, chọn lựa một vị trữ quân không nói xuất chúng nhưng ít ra bình thường, giang sơn Đại Chu tốt xấu có thể truyền thừa tiếp.
Ông là thần tử, cho tới nay vẫn là thần tử trung thành, lẽ ra không nên xen vào những việc này.
Nhưng ăn lộc của vua gánh nỗi lo của vua, ông không thể trơ mắt nhìn Đại Chu giao vào trong tay trữ quân như vậy, rồi sau đó quốc vong.
Đương nhiên, việc làm này của ông tương đối mạo hiểm, nếu như Thái Tử thuận lợi kế vị, tất nhiên không có kết cục tốt.
Vậy ông cũng nhận!
Cảnh Minh Đế nhìn chằm chằm Chân Thế Thành, bỗng nhiên giơ tay đè đè mí mắt.
Xong rồi, xong rồi, mí mắt lại nhảy!
Chân Thế Thành hung ác hạ quyết tâm không khỏi treo ở giữa không trung.
Ông còn chờ Hoàng Thượng đáp lời đây, Hoàng Thượng nhìn chằm chằm ông không rên một tiếng cứ ấn mí mắt làm gì?
“Khụ khụ.” Chân Thế Thành lấy quyền để trên môi, nhẹ nhàng tằng hắng một tiếng.
Cảnh Minh Đế rốt cuộc làm tốt chuẩn bị tâm lý, mở miệng hỏi: “Bản án gì?”
Chân Thế Thành âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chịu nói tiếp thì tốt, như vậy ông mới dễ nói tiếp.
“ Án này có liên quan đến Thái Tử --”
Thái Tử vừa thấy, sắc mặt thoắt cái trắng bệch.
“Đây có phải của ngươi không?”
Thái Tử lắc mạnh đầu, lắc được một nửa lại gật đầu, giọng như muỗi nói: “Là của nhi tử……”
“Vậy ngươi nói xem ngọc bội này là chuyện thế nào đi.” Cảnh Minh Đế nói lời này, hứng thú rã rời.
Không biết vì sao, lần này ông ngay cả cảm xúc tức giận đều không dậy nổi, có lẽ đây là tâm như tro tàn đi.
Nghĩ như vậy, Cảnh Minh Đế chỉ cảm thấy vô cùng bi ai.
“Con……” Thái Tử hơi hơi há miệng, hoàn toàn không biết phải nói như thế nào.
Ông trời chơi hắn!
Hắn cũng muốn biết ngọc bội này là chuyện thế nào đây, đang êm đẹp vì sao lại chạy tới trong tay phụ hoàng?
“Không lừa gạt ta nữa?” Cảnh Minh Đế lành lạnh cười.
Thái Tử đột nhiên sợ hãi vô cùng, quyết định nói ra mọi chuyện, oán hận nghĩ: Chỉ cần để hắn qua được cửa ải khó khăn này, ngày sau nhất định đem tiện dân kia nghiền xương thành tro.
Cảnh Minh Đế nhìn chằm chằm Thái Tử, bắt giữ được hung ác chợt lóe rồi biến mất trong đáy mắt Thái Tử, tâm càng lạnh hơn.
Ông giờ phút này chỉ có một ý niệm: Đứa con trai này đại khái là thật sự đỡ không nổi rồi.
Chính là lại phế Thái Tử, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.
“Ngươi về Đông Cung đi.”
“Phụ hoàng --”
Cảnh Minh Đế liếc nhìn Thái Tử một cái, ánh mắt vô cùng thâm trầm.
Thái Tử cơ hồ là bản năng cảm giác được nguy cơ, sắc mặt trắng bệch.
“Đi đi.” Cảnh Minh Đế xua xua tay.
Thái Tử ra khỏi Ngự Thư phòng, hốt hoảng nghĩ: Lúc trước giả vờ mất trí nhớ, cộng thêm việc hôm nay, phụ hoàng vậy mà không nhắc đến bất kỳ trừng phạt gì, phụ hoàng rốt cuộc làm sao vậy?