Tự Cẩm

Chương 606 : Cho mời Khiếu Thiên Tướng quân

Ngày đăng: 08:55 30/04/20


“Thái Tử Phi bên kia không có động tĩnh……”



Thái Tử cất bước bỏ đi.



Nội thị nhặt giày chạy theo phía sau: “Điện hạ, giày ——”



Thái Tử bỗng nhiên xoay người tát nội thị một cái, tức muốn hộc máu nói: “Giày cái gì mà giày? Xui xẻo!”



Nội thị bị đánh đến đầu óc choáng váng, giày trong tay rớt xuống đất.



Thái Tử vội vàng mang giày vào, đi vào trong bóng tối.



Đèn trong phòng ngủ Thái Tử Phi tắt tối thui, thủ vệ cung tỳ thấy Thái Tử tới, vội hành lễ: “Gặp qua điện hạ.”



Thái Tử không thèm để ý, nhấc chân liền đi vào trong.



Cung tỳ vội ngăn cản: “Điện hạ, Thái Tử Phi đã ngủ ——”



“Cút ngay!” Thái Tử trực tiếp đẩy cung tỳ ra, nhấc bước đi vào.



Bên trong cung tỳ ra ngăn cản, lại không ngăn được Thái Tử.



Thái Tử đi thẳng vào phòng, thấy trong phòng căn bản không có bóng dáng Thái Tử Phi, túm một người cung tỳ qua hỏi: “Thái Tử Phi đâu?”



“Nô, nô tỳ không biết……”



Thái Tử hất tay cung tỳ ra, đi thẳng đến phòng của Thuần ca nhi.



Thuần ca nhi đang ngủ, vẫn như cũ không thấy thân ảnh Thái Tử Phi.



Thái Tử xoay người bỏ đi, tìm đến một cung nữ thiếp thân khác của Thái Tử Phi, quát: “ Nói rõ ràng cho ta, Thái Tử Phi rốt cuộc đi đâu?”



“Nô tỳ thật sự không biết.”



“Không nói đúng không?” Thái Tử tức đến cực điểm, tiện tay cầm lấy một cái ghế con nắm thẳng vào đầu cung nữ.



Cung nữ kêu thảm thiết một tiếng mềm nhũn ngã xuống mặt đất, trán chảy máu tươi ròng ròng.



Thái Tử giơ ghế con máu tươi nhỏ giọt, hung thần ác sát quét cung nữ trong phòng: “Nói, Thái Tử Phi đến tột cùng đi đâu?”



Mắt thấy Thái Tử đánh cho cung nữ bên người Thái Tử Phi thành cái dạng này, các cung nữ đều sợ hãi, rốt cuộc có một người cung nữ nhỏ giọng nói: “Thái Tử Phi hình như đi Khôn Ninh Cung……”
“Phan công công, tìm được rồi sao?” Thái Tử lạnh lùng hỏi.



Phan Hải rũ mắt nói: “Điện hạ tạm thời đừng nóng nảy.”



“Tạm thời đừng nóng nảy? Hừ, ta thấy phụ hoàng chính là bị kẻ gian nào đó mê hoặc, mới có thể nghe lời người ta điều tra Đông Cung lung tung, hạ nhục Thái Tử là ta! Phan Hải, nếu hiện tại ngươi cho người dừng lại, ta có thể không so đo với các ngươi, coi như cái gì cũng chưa phát sinh. Còn nếu không, chờ trời vừa sáng ta liền đi bẩm báo phụ hoàng!”



Thái Tử uy hiếp khiến tâm tình Phan Hải càng thêm trầm trọng.



Chuyện cho tới bây giờ, hắn đã đắc tội Thái Tử triệt để rồi, không còn đường sống hòa hoãn nữa, nếu như không thể lục soát ra đồ vật kia, mạng nhỏ của hắn cũng xong luôn.



Tối nay không phải Thái Tử rơi đài, chính là hắn xong đời!



Phan Hải quyết tâm, chắp tay với Thái Tử: “Vậy điện hạ cứ chờ tới hừng đông đi, tiếp tục lục soát cho ta!”



“Ngươi làm càn!”



Phan Hải dứt khoát gia nhập trong đội ngũ điều tra, đối với chửi mắng của Thái Tử mắt điếc tai ngơ.



Rốt cuộc ở nơi nào đây?



Đi trong một đống lộn xộn, trên mặt Phan Hải bất động thanh sắc, một bộ dạng trầm ổn, kỳ thật đã gấp đến độ muốn điên rồi.



Không được, không thể ngồi chờ chết!



Dưới áp lực lớn lao, Phan Hải đột nhiên nghĩ tới một người…… Không đúng, một con chó: Chính tứ phẩm Khiếu Thiên tướng quân!



Khiếu Thiên tướng quân Yến Vương nuôi rất thần thông, dùng để tìm đồ, có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích……



Phan Hải thoáng cân nhắc, không do dự nữa, lập tức phân phó tâm phúc Tiểu Nhạc Tử hồi Càn Thanh cung xin chỉ thị của Cảnh Minh Đế.



Cảnh Minh Đế bên này đã từ trong miệng Thái Tử Phi biết được hai cung nữ này đều là được Thái Tử sủng ái, sự ngờ vực với Thái Tử giống như cỏ dại điên cuồng mọc lan tràn trong lòng, nghe Tiểu Nhạc Tử xin chỉ thị, không chút do dự liền gật đầu.



Phụ tử tình thâm chỉ có thể đặt ở ngày thường, tới thời điểm ngươi chết ta sống, liên quan đến giang sơn xã tắc, e chỉ có thể buông tha một bên thôi.



Giờ khắc này, Cảnh Minh Đế không chỉ là một vị phụ thân, mà hơn cả là vị vua của một nước, là chủ nhân của Đại Chu.



Đại môn Yến Vương phủ ở trong đêm lại lần nữa bị gõ vang.



“Vương gia, trong cung mượn Khiếu Thiên tướng quân dùng một lát.”