Tự Cẩm
Chương 460 : Một xe ban thưởng
Ngày đăng: 08:55 30/04/20
Yến Vương phi mang thai!
Tất cả mọi người trong Ngự thư phòng đang tiêu hóa tin tức này.
Cảnh Minh Đế móc móc lỗ tai, lần nữa hỏi thái y: “Yến Vương phi có tin vui?”
Phan Hải yên lặng sờ sờ mũi.
Hoàng Thượng đều để thái y lặp lại hai lần, đây là sợ mấy ngôn quan kia nghe không rõ đây mà.
Thái y rất phối hợp, cao giọng nói: “Vâng, Yến Vương phi đã có thai hơn tháng……”
Thanh âm to lớn vang dội của Thái y quanh quẩn ở trong Ngự thư phòng, quanh quẩn ở bên tai mỗi người.
Sắc mặt của mấy vị ngôn quan dần dần trướng thành màu gan heo.
Tuy nói ngôn quan có quyền lực nghe phong phanh tấu sự tình, buộc tội quan lớn trọng thần thì cũng thôi, chính là buộc tội đến trên người một nữ tử, kết quả người ta là có thai…… Đây thật là quá mất mặt.
Về đến nhà bị lão nương hoặc bà nương biết, chỉ sợ ăn mắng là cái chắc.
Nhìn mấy ngôn quan mắt choáng váng, Cảnh Minh Đế chợt cảm thấy thần thanh khí sảng.
Ha hả, cuối cùng đến phiên mấy lão gia hỏa này ăn mệt rồi. Một đám khi mắng người ta thì hăng hái như vậy, lần này thì đẹp mặt rồi nhỉ.
Xem ra là Ngọc như ý ông ban cho tức phụ lão Thất đã đổi vận.
Cảnh Minh Đế càng nghĩ càng vui sướng, mắt phong quét về phía Úc Cẩn, ra vẻ không vui: “Lão Thất, tức phụ ngươi có thai là chuyện vô cùng tốt, tại sao cũng không nói với trong cung một tiếng? Nếu ngươi nói ra, nào đến nỗi để mấy vị ái khanh đây hiểu lầm.”
Mấy vị ngôn quan giống như bị người ta đánh liền mấy cái tát, trên mặt đau rát.
Con ngươi tinh xảo của Úc Cẩn toát ra vài phần chần chờ: “Phụ hoàng, nghe nói ở kinh thành bên này nữ tử có thai chưa tròn ba tháng không thể nói ra ……”
Cảnh Minh Đế sắc mặt khẽ biến.
Loại cách nói này ông cũng biết, nghe nói nói sớm dễ bị rớt thai!
Ánh mắt Cảnh Minh Đế chậm rãi đảo qua khuôn mặt mấy vị ngôn quan, mấy vị ngôn quan mặt đỏ tai hồng xong chợt cảm thấy áp lực như núi.
Hoàng Thượng đây là có ý gì nha, nếu như Yến Vương phi xảy ra điều gì không hay, chẳng lẽ muốn tìm bọn họ đòi hài tử?
Đây chính là long tử long tôn…… Vừa nghĩ đến đó, mấy vị ngôn quan lập tức cảm thấy không xong rồi.
Hắn trêu ai chọc ai, còn không phải là thành thân gần với lão Thất thôi sao.
Thục Vương trong lòng căm giận, lại không ngăn được các huynh đệ trêu đùa.
“Không nghĩ tới Thất đệ nhanh như vậy. Lục đệ, ngươi cần phải nỗ lực hơn.” Lỗ Vương vỗ mạnh bả vai Thục Vương.
Thục Vương rót một hớp nước trà, tức giận nói: “Ta không vội.”
“Lục đệ xác thật không cần vội, dù sao cũng mới thành thân mấy tháng mà thôi.” Đại hoàng tử Tần Vương cười hoà giải.
Lỗ Vương chỉ sợ thiên hạ không loạn, miệng tiện nói: “Lão Thất thành thân so với Lục đệ còn muộn một tháng kìa.”
Thục Vương quăng chén trà lên trên bàn, đứng dậy: “Đa tạ Tứ ca chiêu đãi, đệ đệ trong phủ còn có việc, đi trước một bước.”
Thục Vương vừa đi, những người khác nhao nhao đưa ra lời cáo từ.
Tề Vương cười tiễn mọi người đến cửa, xoay người lại ý cười trên mặt đã không còn, nhanh chân đi tới hậu viện.
Tề Vương phi mới sửa sang lại trướng mục quý này, phát hiện trong phủ chi tiêu vượt quá, đang cân nhắc bổ khuyết thiếu hụt như thế nào, liền thấy Tề Vương đi đến.
Tề Vương phi bỏ xuống việc vặt, ý cười doanh doanh ra đón: “Mấy vị Vương gia đi rồi?”
Tầm mắt Tề Vương rơi xuống trên khuôn mặt bình thường của Tề Vương phi, không khỏi dâng lên một trận phiền chán.
Không có tư sắc thì cũng thôi, thành thân nhiều năm như vậy, đến nay chỉ có một nữ nhi, thật sự là quá vô dụng.
“Vương gia làm sao vậy?”
Tề Vương hừ hừ, nói: “ Tức phụ lão Thất có tin vui.”
Tay Tề Vương phi run lên,ý cười trên mặt thu lại.
Yến Vương phi thành thân chỉ mới mấy tháng, thế mà đã có thai……
Lỗ Vương trở lại trong phủ, ôm lấy Lỗ Vương phi, hôn một cái trên mặt nàng.
“Vương gia nổi điên gì thế?” Lỗ Vương phi nửa đẩy nửa xô oán trách.
Lỗ Vương nghĩ lại mà sợ: “May mà nàng cản ta không dây vào, tức phụ lão Thất thế mà có thai rồi!”