Tự Cẩm

Chương 608 : Điểm đáng ngờ

Ngày đăng: 08:55 30/04/20


Vài tên nội thị lập tức vây quanh Thái Tử.



Thấy không còn chuyện gì, Nhị Ngưu khẽ gập chân sau ngồi xuống, nhàn nhã lắc đuôi.



Phan Hải bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người vái chào Nhị Ngưu một cái thật thấp: “Khiếu Thiên tướng quân đi về trước đi, quay đầu gia ta sẽ hảo hảo nói lời cảm tạ ngươi.”



Đến lúc này, ai còn nói Khiếu Thiên tướng quân chỉ là một con chó, hắn sẽ lập tức phát hỏa với người đó.



Một đám người như thủy triều rút lui khỏi Đông Cung, chỉ để lại đầy đất hỗn độn.



Thuần ca nhi ngửa đầu, hỏi cung tỳ: “ Phụ thân ta làm sai chuyện sao?”



Cung tỳ nắm chặt tay Thuần ca nhi, màu môi trắng bệch khuyên nhủ: “Thái tôn, ngài mau trở về đi thôi, để Thái Tử Phi nhìn thấy ngài như vậy sẽ lo lắng.”



Thái Tử Phi trước khi đi cố ý giao cho nàng chiếu cố tốt Thái tôn, không nghĩ tới Thái tôn vốn đã nằm ngủ lại đột nhiên thức dậy, khăng khăng muốn đi ra ngoài nhìn một cái, mặc nàng khuyên can như thế nào đều không khuyên được.



Cuối cùng Thái tôn vẫn nhìn thấy tình cảnh Thái Tử bị nội thị mang đi, cùng với Đông Cung bừa bãi lộn xộn.



“Thái tôn, ban đêm lạnh, nô tỳ mang ngài về phòng.”



Thuần ca nhi đứng bất động, lại hỏi: “ Phụ thân ta làm sai chuyện sao?”



Cung tì cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ cũng không rõ lắm……”



Nàng chỉ biết Đông Cung xảy ra chuyện lớn, đến tột cùng là chuyện gì không phải một tiểu cung nữ như nàng có thể biết được.



Còn nữa, cho dù biết cũng không dám nói với Thái tôn.



Thuần ca nhi dường như cũng ý thức được điểm này, nói: “Trở về đi.”



Nó xoay người trước, bả vai nho nhỏ run lên, dường như đang đè nén tiếng khóc thút thít.



Cung tì giơ tay lau lau khóe mắt, nước mắt lạnh lẽo.



Thái Tử phạm tội, nhìn Phan công công xé rách mặt, chuyện phạm phải ắt không nhỏ, đến lúc đó mấy người ở Đông Cung bọn họ nói không chừng đều phải chôn cùng……



Cung tỳ không dám nghĩ tiếp, kéo Thuần ca nhi rời đi.



Càn Thanh cung, Cảnh Minh Đế đã chờ đến không kiên nhẫn, mà khi nội thị bẩm báo nói Phan công công mang theo Thái Tử tới đây, những không kiên nhẫn ấy nhất thời biến mất, thay thế chính là hốt hoảng.




Cảnh Minh Đế nhìn chằm chằm Thái Tử Phi một lát, thở dài: “Thái Tử Phi, ngươi về Đông Cung trước đi, chăm sóc Thuần ca nhi cho tốt.”



Thái Tử Phi cả người run lên, cung cung kính kính đáp một tiếng vâng, lui xuống.



Trong phòng một trận trầm mặc.



Một hồi lâu, Hoàng Hậu hỏi: “Hoàng Thượng, người gỗ này nên xử lý như thế nào?”



“Gọi cung tỳ kia tới.”



Hồng Ngọc quỳ xuống trước mặt Cảnh Minh Đế.



Cảnh Minh Đế không lên tiếng, Hoàng Hậu hỏi: “Người gỗ đã tìm được, ngươi có biết nên xử lý như thế nào mới có thể khiến người gỗ không còn hại người nữa không?”



Hồng Ngọc liếc nhanh người gỗ một cái, cúi đầu thật sâu: “Xóa sinh thần bát tự trên người người gỗ, lại đem phá hủy người gỗ là được.”



Đế hậu liếc nhau.



Cảnh Minh Đế cho Phan Hải một ánh mắt.



Phan Hải hiểu ý, vung tay lên: “Mang người đi!”



Hồng Ngọc kinh hãi: “Hoàng Thượng ——”



Phan Hải an ủi nói: “Chớ sợ, còn có chút chuyện muốn hỏi ngươi.”



Hồng Ngọc rất nhanh bị mang xuống.



Đế hậu trầm mặc thật lâu.



Không biết qua bao lâu, Hoàng Hậu mở miệng: “Hoàng Thượng, Thái Tử Phi cùng Thái tôn ——”



Ở trong lòng bà, Thái Tử đã không khác gì người chết, vô luận Hoàng Thượng có yêu thương coi trọng Thái Tử như thế nào, việc hành thích vua giết cha độc ác đều là việc không có cách nào tha thứ, có thể ban cho Thái Tử một cái chết toàn thây đã là không tệ rồi.



Chỉ là đáng tiếc cho Thái Tử Phi cùng Thái tôn……



Cảnh Minh Đế thần thái mỏi mệt, tựa như nháy mắt già đi mấy tuổi, nhẹ giọng nói: “Lòng ta hiểu rõ.”