Tự Cẩm

Chương 629 : Ra cửa dâng hương

Ngày đăng: 08:55 30/04/20


Editor: Khuynh Vũ 



Ngày hôm đó thời tiết khá đẹp.



Mùa đông nếu không có gió, phơi dưới ánh mặt trời ấm áp, cũng không cảm thấy khó chịu lắm.



Khương Tự ngồi ở trước gương trang điểm, đánh giá người trong gương.



Nữ tử trong gương thanh diễm như hoa Hải Đường nở rộ, có loại càng nở càng thịnh thế.



Nhưng trong lòng Khương Tự lại không dễ chịu.



Nhị ca chết trận, phu quân đi xa, tất cả đều như cự thạch đè nặng trong lòng, khiến nàng không giãn mặt ra được.



Mà lúc này, âm mưu đến từ Hiền phi cùng Tề Vương phi ngược lại khơi dậy ý chí chiến đấu của nàng, làm nàng thu lại tâm tình sa sút, nâng cao tinh thần nghênh chiến.



Trên chiến trường có đao quang kiếm ảnh, trên triều đình, trong hoàng cung, trong hậu trạch, bất luận nơi nào có phân tranh lợi ích thì sẽ có gió tanh mưa máu nhìn không thấy.



Sợ chiến, chưa bao giờ là phong cách của nàng.



Thấy A Xảo muốn đem một đôi khuyên tai san hô đeo lên, Khương Tự mở miệng ngăn lại: “Không đeo đôi này, đổi một đôi khuyên tai trân châu đi.”



Lần này ra ngoài, bất luận vật gì có khả năng tạo thành vướng víu nàng đều không muốn dùng.



A Xảo để lại khuyên tai san hô, đổi lại một đôi khuyên tai trân châu lớn chừng hạt gạo đeo lên cho Khương Tự.



“Chủ tử, xe ngựa Tề Vương phủ tới rồi.” A Man đẩy mành ra tiến vào, vừa mở miệng liền thở ra một làn khói trắng.



Nàng chà xát tay, hưng phấn đến hai mắt lấp lánh, ba ba chờ Khương Tự đáp lại.



Khương Tự đứng dậy, nói: “Đi xem A Hoan.”



Lúc này trời vừa mới sáng, A Hoan đang ngủ.



Khương Tự đi vào sương phòng, ôn nhu nhìn chăm chú nữ nhi đang ngủ say.




Ăn mặc chi phí sinh hoạt, nhân tình qua lại, tất cả những cái này tuy rằng tiêu tốn không nhỏ, nhưng không đến mức này. Tiền bạc của Tề Vương phủ chỉ sợ hơn phân nửa đều dùng trên việc nuôi người.



Cái gọi là “Nuôi người”, hoặc là nuôi trữ môn khách phụ tá, hoặc là âm thầm thu mua tai mắt cài nội ứng, hoặc là lặng lẽ bồi dưỡng nhân thủ, đây là cái động không đáy, có giàu cỡ nào cũng đều chịu không nổi.



Nói cho cùng, Tề Vương phủ túng quẫn là bởi vì tâm của vợ chồng Tề Vương quá lớn. Bằng không Lỗ Vương người ta đều bị hàng xuống Quận vương, vậy mà Lỗ Vương phủ vẫn sống cuộc sống sung túc thoải mái như thường.



Muốn bò lên cao không có gì đáng trách, nhưng vì mục đích này mà dẫm lên thi cốt người vô tội, vậy thì thật đáng chết.



“Thời gian không còn sớm, Thất đệ muội, chúng ta đi thôi.” Tề Vương phi không muốn ở thêm một chút nào nữa, mở miệng thúc giục.



Hai người lên xe ngựa của mỗi người.



Tề Vương phi chỉ dẫn theo một nha hoàn, hai bà tử, cộng thêm hai hộ vệ, hành trang đơn giản.



Khương Tự thấy vậy, trong mắt tựa như kết băng.



Kiếp trước Tề Vương phi hẹn nàng dâng hương, chính là như thế.



Khi đó không phải mùa này, cái cớ đi dâng hương cũng khác, nhưng cách nói của Tề Vương phi thì giống nhau: “Dâng hương cần chính là thành tâm, chúng ta không cần thiết gióng trống khua chiêng, mang ít người, lặng lẽ đi lặng lẽ về là được rồi.”



Hiện giờ nghĩ đến, đương nhiên là phải mang ít người, người nhiều sao thuận tiện động tay với đối phương được đây.



Khóe miệng Khương Tự treo lên nụ cười tự giễu, thầm nghĩ: Khi đó mình chẳng lẽ bị ngu, cứ thế đi theo Tề Vương phi chịu chết, cũng không biết sau đó A Cẩn biết được sẽ thương tâm cỡ nào.



Xe ngựa di chuyển.



Trong xe ngựa rộng rãi ngoại trừ Khương Tự, còn có A Man, còn bà tử và hộ vệ thì đi theo cạnh xe ngựa.



A Man hứng thú bừng bừng, đẩy màn cửa sổ ra nhìn ngó bên ngoài, trong lòng vui đến nỗi muốn bay lên.



“A Man ——” Khương Tự gọi một tiếng.



A Man vội buông màn, giòn thanh hỏi: “Chủ tử, ngài có gì phân phó?”