Tự Cẩm

Chương 546 : Nhiễu loạn

Ngày đăng: 08:56 30/04/20


Hôm sau vẫn là một ngày đẹp trời.



Úc Cẩn dậy rất sớm, rửa mặt xong vào trong viện đánh quyền một hồi, đợi đến khi tắm rửa sạch sẽ xong, bên Thái Tử mới truyền đến động tĩnh rửa mặt.



Ở bên ngoài không quá chú trọng, cùng dùng cơm sáng với Thái Tử và Úc Cẩn chính là Triệu thị lang.



Lão hương thân tự mình bưng khay vào, bày chén đũa lại là nữ nhi của lão —— một tiểu nương tử thanh xuân tú lệ.



Thái Tử nhịn không được nhìn tiểu cô nương thêm vài lần.



Tuy rằng không thể so với oanh oanh yến yến ở Đông Cung, nhưng loài hoa dại ở nông thôn cũng có một hương vị đặc biệt.



Thái Tử là người không rời được nữ nhân, nhưng lần này ra ngoài không thể đưa thê thiếp cung nữ theo, trái tim không khỏi rung rinh.



Lão hương thân thấy Thái Tử nhìn nữ nhi mình mấy lần, kích động đến mặt đỏ rần.



Ông trời ơi, tổ tiên bọn họ tích bao nhiêu đức, thế mà lại có cơ hội chiêu được đãi Thái Tử và Vương gia!



Nếu nữ nhi được Thái Tử nhìn trúng, đó chính là một bước lên trời.



Một tiếng keng giòn vang, một đôi đũa rơi xuống đất.



Tiểu cô nương vội nhặt lên, lau lau mấy cái trên váy áo, rồi định đặt lên trên bàn cơm.



Lão hương thân vội kéo nữ nhi, trách mắng: “Đũa rớt trên đất rồi sao có thể để cho quý nhân dùng, mau đi ra ngoài lấy.”



Tiểu cô nương ủy khuất chu miệng, xoay người đi ra ngoài.



Thái Tử nhíu mày.



Cử chỉ thô lỗ như vậy, khiến người ta hết muốn ăn luôn.



Chút hứng thú của hắn nhất thời tan thành mây khói.



Hương thân vội bồi tội: “Tiểu nữ lỗ mãng, mạo phạm điện hạ rồi.”



“Không sao, nơi này không cần ngươi hầu hạ, lui ra đi.” Với tiểu cô nương cũng bị mất hứng thú, với cha của tiểu cô nương lại càng không có hứng thú, Thái Tử không kiên nhẫn nói.
Úc Cẩn sắc mặt nhàn nhạt, phảng phất như người vừa nói không phải hắn. 



Đến bây giờ hắn đã hiểu được ý định của những người này.



Cứu tế đương nhiên phải cứu, nhưng người trong thành muốn ra ngoài là mơ tưởng. Cứ kéo dài như vậy, chờ đến lúc trong thành không còn người chết vì dịch bệnh mới coi như giải quyết xong, chỉ có điều đến lúc đó còn bao nhiêu người sống sót thì phải nghe theo mệnh trời.



Biện pháp xử lý dịch bệnh kiểu này, xem như lệ cũ mà bao nhiêu triều đại truyền xuống.



Trước mặt thiên tai, mạng người tiện như sâu kiến, cũng là chuyện không có cách nào.



Triệu thị lang không ngờ Úc Cẩn lại trực tiếp vạch trần chân tướng không chịu nổi ra như vậy, cười mỉa nói: “Vương gia bi quan quá rồi, trước mắt dân chúng tập trung ở phía Tây, vẫn chưa có vấn đề lớn ——”



Còn chưa nói xong, đột nhiên một trận rối loạn truyền đến.



Bên trong thành vọt tới mấy chục người, tụ tập ở trước cửa thành giằng co cùng binh sĩ cầm trường mâu trong tay.



“Thả chúng ta ra ngoài, thả chúng ta ra ngoài!”



“Mau mở cửa thành, chúng ta không muốn ở lại trong thành chờ chết ——”



Bá tánh quần áo tả tơi có nam có nữ, có già có trẻ, thần sắc chết lặng mà tuyệt vọng, mỗi người hai mắt đỏ bừng la hét.



Thái Tử há miệng thở dốc: “Những người này ——”



Triệu thị lang giải thích nói: “ Bá tánh tập trung ở phía Tây muốn ra khỏi thành.”



Trong mắt Thái Tử hiện lên tia chán ghét.



Ai biết những tiện dân này có nhiễm dịch bệnh hay không, thế mà ầm ỹ muốn ra khỏi thành, đối với an toàn mạng sống của người khác không hề có chút trách nhiệm nào! May mà hắn sáng suốt, chỉ đứng ở trên tường thành nhìn thôi, bằng không thật sự đi vào thành, chắc sẽ bị những tiện dân đó mạo phạm.



Thái Tử yên lặng khen chính mình một câu.



Huyện lệnh huyện Tiền Hà thấy nạn dân náo loạn trước mặt Thái Tử không ra gì, gân cổ lên hô to: “Mọi người yên lặng một chút, nghe bản quan nói. Triều đình nhất định sẽ an trí thật tốt cho mọi người, sẽ không dễ dàng vứt bỏ bất cứ một người nào. Các ngươi xem, đây là Thái Tử điện hạ, điện hạ đại biểu Hoàng Thượng đến thăm mọi người ——”



Đám người yên tĩnh, một chiếc giày rách đột nhiên ném lên đầu tường, trúng ngay giữa trán Thái Tử.