Tự Cẩm
Chương 547 : Chuông sớm
Ngày đăng: 08:56 30/04/20
Thái Tử bụm mặt hét thảm: “Có thích khách ——”
Dưới tường thành, càng hỗn loạn hơn.
“Thái Tử tới cũng không dám vào thành, có thể thấy được là muốn nhốt chúng ta ở trong thành chờ chết. Thả chúng ta ra ngoài!”
“Đúng vậy, thả chúng ta ra ngoài, chúng ta muốn ra ngoài, chúng ta muốn sống ——”
Dân chúng từ bốn phương tám hướng vọt tới, trước cửa thành người càng tụ càng nhiều, dần có xu thế phá tan cửa thành.
Triệu thị lang hung hăng trừng huyện lệnh Tiền Hà ngu xuẩn một cái, vội nói với Thái Tử: “Điện hạ, ngài trước xuống tường thành đi.”
Thái Tử gật đầu lia lịa.
Quá nguy hiểm, đám tiện dân này điên rồi sao, ngay cả Thái Tử cũng dám tập kích!
Triệu thị lang che chở Thái Tử từ trên tường thành lui xuống, Úc Cẩn lại không nhúc nhích.
Ở cửa thành đã bạo phát xung đột đổ máu.
Mắt thấy một nam tử sắp xông phá cửa thành, binh sĩ thủ vệ không thể nhịn được nữa cầm trường mâu đâm tới.
Nam tử bị đâm trúng ngực, kêu thảm một tiếng, đầu rũ xuống.
Động tĩnh này nhất thời đình chỉ động tác xông vào cửa thành của các nạn dân.
Những bá tánh tay không tấc sắt này ngày thường nào dám cứng đối cứng với quan binh, chẳng qua tử vong uy hiếp trước mắt, không thể không phản kháng thôi.
Đột nhiên phát hiện người bên cạnh chết thảm, đám người lập tức lặng ngắt như tờ.
Úc Cẩn túm chặt Thái Tử đang vịn bậc thang muốn chạy ra ngoài thành: “Nhị ca, vào tình huống này ngươi phải nói hai câu, bằng không sẽ bùng nổ xung đột lớn hơn nữa.”
Thái Tử vội hất tay Úc Cẩn ra: “Đừng đùa, ta cái gì cũng chưa nói đã bị giày rách tập kích rồi, nếu như lại nói thêm hai câu, tập kích ta chắc sẽ biến thành mũi tên ấy chứ!”
Úc Cẩn giật giật khóe miệng: “Nhị ca lo quá, bá tánh gặp tai hoạ lấy đâu ra mũi tên? Giày rách cũng chẳng còn nhiều.”
“Không được, tuyệt đối không được!” Thái Tử rút ống tay áo ra, vội theo tường thang leo xuống.
Long Đán vội đón lấy nam đồng.
Nam đồng vừa nằm trong ngực Long Đán, đã bắt đầu oa oa khóc lớn.
Những nạn dân vốn đã tuyệt vọng đến chết lặng, giờ đột nhiên nghe hài tử bật khóc đều lộ ra nụ cười vui mừng.
Thì ra bé con kia không có việc gì!
Lòng người chính là kỳ quái như vậy, đối với những nạn dân không nhìn thấy đường sống này mà nói, bọn họ cho rằng cái chết của nam đồng trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp bọn họ. Nhưng khi bọn họ biết hài tử còn sống, hy vọng sống sót lại như mầm xuân, lặng yên nảy mầm.
Không lâu sau, phụ nhân té ngã ở trên cỏ cũng bò dậy, sợ hãi nhìn về phía Úc Cẩn.
Úc Cẩn không tiếc mỉm cười, mềm giọng nói: “Đại tẩu yên tâm, bổn vương sẽ mang hài tử của tẩu ra khỏi thành, sắp xếp tốt cho nó.”
“Thật sao?” Trong mắt phụ nhân lóe lên kinh hỉ mãnh liệt.
“Ta phụng mệnh thiên tử theo Thái Tử đến đây thăm hỏi mọi người, tự nhiên sẽ không thuận miệng hứa hẹn, đại tẩu có nguyện ý tin ta không?”
Phụ nhân nhìn khuôn mặt thanh tuấn vô song của thanh niên, dùng sức gật gật đầu: “Tiểu phụ nhân tin ——”
Nàng nói được một nửa, đột nhiên khóc rống lên.
Mà vừa bật khóc, vô số bá tánh cũng khóc theo.
Bọn họ cứ đứng như vậy, giơ tay lau nước mắt. Vô luận nam nữ già trẻ, đều lên tiếng khóc rống.
Trường hợp như vậy có phần cổ quái, cơ hồ chưa từng nghe thấy, lại phá lệ rung động lòng người.
Ít nhất Triệu thị lang bị chấn động đến ngây ngốc.
Ông có thể được làm chủ quan đến chỉ huy cứu tế, ở trong mắt Cảnh Minh Đế xem như một vị quan có trách nhiệm, lúc trước theo Thái Tử chuẩn bị rút lui cũng là hành động bất đắc dĩ, bị Thái Tử hung hăng kéo chân sau mà thôi.
Nhìn người thanh niên nhảy vào trong thành, Triệu thị lang bắt đầu xắn tay áo.
Yến Vương là hoàng tử cao quý còn không tiếc thân mình, ông lại tính là gì!