Tự Cẩm

Chương 655 : Làm loạn

Ngày đăng: 21:06 20/05/20


Ngoài cửa đi vào hai người.



Hai người đều là nam tử, một vị khoảng chừng hai mươi, một vị khác lớn tuổi hơn, ước chừng hơn ba mươi tuổi.



Hai người đánh giá mấy người Khương Tự.



Một bà lão, một thiếu nữ, một hán tử lôi thôi, một tiểu bạch kiểm.



Hai người nháy mắt thả lỏng, đứng ở cửa rũ rũ tuyết bám trên người, sải bước đi vào.



Long Đán và lão Tần âm thầm trao đổi một ánh mắt, không nói tiếng nào, chỉ là xê dịch thân thể che chắn Khương Tự và Hoa trưởng lão hơn phân nửa.



Khương Tự thì sau khi hai người đi vào nhẹ nhàng hít hít mũi.



Cháo thơm ngọt, thịt nướng thơm nức, vốn là hương vị làm nàng thoải mái, nhưng lẫn vào mùi máu tanh như có như không, thì đã không còn mỹ diệu như vậy nữa.



Hai người kia xem ra là thường thấy máu, cũng không biết là thợ săn, hay là kẻ giết người đây?



Khương Tự rũ mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy nhót, càng có khuynh hướng thiên về người sau hơn.



Có điều nàng cũng không định xen vào việc của người khác, đi ra ngoài cần phải chú ý là người không phạm ta, ta không phạm người, không cần thiết tìm phiền toái.



Nhưng đôi khi phiền toái vẫn sẽ tìm tới cửa.



Hai người đi vào không hề khách khí ngồi vây quanh đống lửa, cái người hơi lớn tuổi hơn nói với Long Đán: “Tiểu huynh đệ, mượn cái đánh lửa.”



Dư quang nơi khóe mắt Khương Tự liếc nam tử nói chuyện một cái.



Có lẽ là từng học tập dị thuật, nên nàng thường sẽ để ý đến những chỗ rất nhỏ, khẩu âm của người này nghe ra có chút kỳ quái.



Đương nhiên, loại kỳ quái này cũng không rõ ràng, nhưng bảo Khương Tự nói ra kỳ quái ở chỗ nào nàng lại khó mà nói được.



Cơ hồ là theo bản năng, Khương Tự nhìn nhìn Hoa trưởng lão.



Nét mặt Hoa trưởng lão không có chút biến hóa, dường như không hề bị người đến sau làm bối rối.



Khương Tự không nhìn ra manh mối, lần nữa rũ mắt.



Long Đán cũng không nghe ra dị thường, cứ việc hai người đi vào làm ra hành động không chút khách khí làm hắn có chút khó chịu, nếu đổi lại trước kia hắn đã sớm đá văng thanh củi đang cháy đỏ rực vào người hai tên này rồi, nhưng có Khương Tự ở đây, hắn cũng không định gây chuyện.
Cháo nóng nóng hổi, cho dù mặc áo bông, nam tử vẫn cảm giác được nóng rát, mà da thịt lộ ra bên ngoài của gã bị cháo văng trúng lập tức nổi lên bọc nước.



“Giết chết bọn họ!” Một câu chứa đầy lửa giận từ trong miệng nam tử toát ra.



Sống chết mặc bây, ánh mắt Khương Tự chợt co rụt, dùng sức nắm chặt ngón tay.



Đây là một câu tiếng dị quốc, cứ việc bởi vì người nọ nói nhanh mà hàm hồ, lại xen lẫn tiếng đánh nhau của hai bên, nhưng nàng vẫn nghe ra.



Không phải tiếng Ô Miêu.



Khương Tự trước tiên loại trừ điều này, tâm tư không khỏi phập phồng.



Vào lúc nam tử tuổi lớn hơn mở miệng nói câu đầu tiên nàng đã cảm thấy khẩu âm của người này có chút kỳ quái, hiện tại xem ra quả nhiên không phải nàng suy nghĩ nhiều.



Hai gã nam tử này không phải người Đại Chu!



Đường gió tuyết lớn, miếu hoang ven đường, lúc đang chuẩn bị cùng Hoa trưởng lão người Ô Miêu ăn cơm tối thì lại gặp được hai người dị quốc, đây là cái vận khí gì?



Khương Tự đè xuống những suy nghĩ lộn xộn này, nghiêm túc xem chiến.



Vô luận là Long Đán hay là lão Tần đều là cao thủ khó gặp, lại là loại người đã gặp qua máu tanh, nhưng không nghĩ tới chính là hai gã nam tử sau khi đã mất tiên cơ thế mà vẫn có thể nỗ lực chống đỡ, đủ thấy thân thủ phi phàm.



Mắt thấy còn phải đánh một lúc, Khương Tự lấy thịt thỏ nướng đã sắp cháy đen trên đống lửa xuống, để vào trong đĩa sau lưng.



Thỏ nướng chỉ còn lại có đầu thỏ cùng thân thỏ thoạt nhìn có chút buồn cười.



Hoa trưởng lão mang ánh mắt phức tạp liếc Khương Tự một cái.



Khương Tự bị cái liếc mắt này nhìn đến không thể hiểu được, nghĩ nghĩ liền giải thích nói: “Cháo đổ rồi.”



Hoa trưởng lão giật giật khóe miệng.



Ầm ỹ nửa ngày Yến Vương phi là đau lòng nồi cháo nóng kia, thấy cháo đổ lại nhanh chân cứu vớt thỏ nướng chỉ còn lại một ít.



Nhìn Khương Tự dịch dung thành dáng vẻ của cháu gái, Hoa trưởng lão lâm vào hoài nghi sâu sắc: Lần đầu tiên bà ta gặp mặt nữ tử này nàng có thể giả mạo Thánh Nữ, không hề có chút khẩn trương nào, có lẽ Yến Vương phi cũng là giả mạo đi……



Cho đến khi hai gã nam tử bị Long Đán cùng lão Tần liên thủ bắt lấy, bầu không khí xấu hổ vi diệu bên này mới bị đánh vỡ.