Tự Cẩm

Chương 669 : Uy hiếp

Ngày đăng: 21:07 20/05/20


Nhìn thấy một trong số ân nhân cứu mạng, Vân Xuyên có chút kích động.



Bởi vì làm công việc đuổi thi, nên hắn ít khi tiếp xúc với người ngoài, càng không nghĩ làm bạn với người ngoài, nhưng đây không đại biểu hắn thờ ơ với sự giúp đỡ của người khác.



Đặc biệt là vị đại ca hắn nói tên cho kia, cũng mang ý nghĩa địa vị của những người đó ở trong lòng hắn không giống bình thường.



Vị đại ca kia nói mở miệng cứu người chính là A Hoa cô nương ——



Vân Xuyên muốn tiếp cận thiếu nữ đang vui vẻ nhảy múa cách đó không xa, lại sợ làm người khác chú ý, chỉ đành phải động tác cứng đờ nhảy múa, từng chút nhích tới gần.



Rốt cuộc đi đến phía sau thiếu nữ, thiếu niên lấy hết can đảm gọi một tiếng: “A Hoa cô nương.”



A Hoa dẫm theo tiếng cổ nhạc nhảy múa không ngừng, uyển chuyển xoay tròn nhẹ nhàng xoay người, nhìn thiếu niên xa lạ tò mò hỏi: “Ngươi gọi ta?”



Bên tai chiêng trống vang trời, kèn lệnh du dương, Vân Xuyên cảm thấy mình nghe không rõ, không khỏi tới gần một bước.



Động tác nhảy múa của A Hoa không dừng, vẻ mặt lại có chút đề phòng, giòn tan hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”



Vân Xuyên có chút mờ mịt, theo bản năng nói: “Ngươi cho ta bánh nướng, còn chưa ăn ——”



Một vị thiếu nữ váy lụa màu xoay tròn đi đến bên người A Hoa, thanh âm như Hoàng Oanh xuất cốc: “A Hoa, ngươi đang nói chuyện với ai đấy?”



A Hoa cười cười với thiếu nữ váy lụa màu: “Không nói với ai cả, hai ngày nay toàn gặp được quái nhân……”



Vân Xuyên nhìn hai vị thiếu nữ dần dần rời xa, hàn khí toát ra từ đáy lòng.



Thiếu nữ này không phải A Hoa!



Chuyện này rốt cuộc là thế nào?



Thiếu niên mờ mịt cực kỳ, chỉ cảm thấy trước mắt sương mù dày đặc.



Lúc này Khương Tự cũng đã đi đến chỗ của Đại trưởng lão, những người có địa vị ở Ô Miêu và các bộ tộc khác không rảnh quản mấy việc này, cho nên cũng không có ai để ý một thiếu niên, bao gồm cả Hoa trưởng lão đã từng gặp qua thiếu niên.
Bàn tay của nữ tử trẻ tuổi trắng nõn thon dài, hoàn mỹ không tì vết.



Mà khiến cho Đại trưởng lão chú ý không phải cái tay này, mà là trong lòng bàn tay có một hàng chữ Chu: Thủ tín, uy hiếp.



Con ngươi Đại trưởng lão chợt lóe, nhanh chóng hiểu được ý của Khương Tự.



Bà hết lòng tuân thủ hứa hẹn chờ sau khi nhiệm vụ hoàn thành thả huynh muội hai người rời đi, vậy thì bây giờ Khương Tự nguyện ý ra mặt uy hiếp những người này.



Giờ khắc này, tâm tình của Đại trưởng lão có chút phức tạp.



Kinh ngạc, khó hiểu, còn có một tia chờ mong nói không rõ.



Về phần chờ mong cái gì, bà cũng không biết.



Đến cuối cùng, Đại trưởng lão khẽ gật đầu một cái nhỏ đến khó phát hiện.



Theo ý của bà, chỉ có thể cứng rắn chống lại bức bách của tộc trưởng Tuyết Miêu. Đừng nói trước mắt là A Tang giả, cho dù là A Tang sống lại, cũng không có khả năng nắm giữ Ngự Cổ thuật, nên cũng chỉ có thể buộc bà phải cứng rắn chống lại.



Bà muốn xem xem vị nữ tử Đại Chu này làm như thế nào.



Khương Tự thấy Đại trưởng lão gật đầu, khóe môi khẽ nhếch.



Hứa hẹn của Đại trưởng lão, làm người ta an tâm hơn Hoa trưởng lão nhiều.



Khương Tự hơi mỉm cười với tộc trưởng Tuyết Miêu: “Tộc trưởng Tuyết Miêu quan tâm việc tu hành của ta như thế nào như vậy, là nhớ nhung mấy con sâu nhỏ này chăng?”



Nàng nói xong, bàn tay trắng nhẹ đặt ở trên mặt bàn, đầu ngón tay gảy nhẹ.



“Mau xem trên mặt đất.” Có người kinh hô.



Vô số loại trùng kỳ lạ vặn vẹo thân thể bò về phía tộc trưởng Tuyết Miêu.