Tự Cẩm
Chương 670 : Mỹ nam kế
Ngày đăng: 21:07 20/05/20
Toàn trường an tĩnh trong chớp mắt, sau đó là một mảnh xôn xao.
Tộc trưởng Tuyết Miêu đương nhiên không sợ mấy con trùng kỳ quái này, nhưng nhìn thấy côn trùng lít nha lít nhít như thủy triều vọt tới, độc trùng mà ông ta nuôi dưỡng run bần bật truyền ra âm thanh rên rỉ, trong lòng chấn động không thể không bội phục.
Thánh Nữ Ô Miêu thật sự nắm giữ Ngự Cổ thuật trong tay.
Ngự Cổ thuật vừa ra, vạn trùng nghe lệnh.
Mà còn rung động hơn cả tộc trưởng Tuyết Miêu chính là Đại trưởng lão.
Trong trường hợp như vậy, Đại trưởng lão thế mà không tự chủ được đứng dậy, gọi to một tiếng: “A Tang!”
Một tiếng gọi này, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Khương Tự ánh mắt bình tĩnh nhìn Đại trưởng lão: “Ngài có gì dặn dò?”
Dưới ánh nhìn chăm chú không có chút gợn sóng nào này, Đại trưởng lão không khỏi lấy lại bình tĩnh, tay áo rộng vung lên, sẵng giọng: “Chớ có hồ nháo.”
Bà vừa vung tay lên, những con trùng này không khỏi dừng lại, sau đó nhanh chóng chạy trốn khắp nơi, không biết chui vào chỗ nào, không còn tung tích có thể tìm ra.
Đại trưởng lão chậm rãi ngồi xuống, áy náy cười với tộc trưởng Ô Miêu: “Tộc trưởng Tuyết Miêu chớ trách A Tang hồ nháo.”
Tương phản với mặt ngoài bình tĩnh như nước, là nội tâm đã nhấc lên sóng to gió lớn của Đại trưởng lão.
Không, so với sóng to gió lớn còn sâu hơn.
Ngay cả A Tang đều không thể nắm giữ Ngự Cổ thuật, vì sao vị nữ tử Đại Chu này lại có thể nắm giữ?
Chẳng lẽ nói, bà vẫn luôn sai ……
Không thể nghĩ quá nhiều, trước ứng phó chuyện trước mắt cho xong đã rồi nói sau.
Đại trưởng lão thu hồi suy nghĩ hỗn loạn như ma, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉm ngượng ngùng chậm rãi đảo qua mặt mỗi người.
Thánh Nữ Ô Miêu ở trước mặt mọi người chứng minh năng lực của chính mình, từ nay về sau những bộ tộc này còn ai còn dám nổi tâm tư riêng nữa?
Giờ khắc này, Đại trưởng lão có xúc động muốn rơi lệ.
Một khắc ấy, hắn có chút phẫn nộ.
Ở trên chiến trường hắn tốt xấu cũng chém giết vô số đầu kẻ địch, thế mà mấy nữ tử này quá không để hắn vào mắt, cả cửa cũng không khóa lại!
Khương Nhị công tử nổi cơn thịnh nộ chạy trốn tới cửa viện liền mềm oặt ngã xuống đất, bởi vì sợ bị người phát hiện sinh ra tâm tư đào tẩu, lại ngơ ngác bò trở về.
Không có thiên lý, hạ độc trong cơm của hắn thì cũng thôi đi, đằng này đám hoa cỏ vào mùa đông vẫn nở rực rỡ trong viện vậy mà lại tản ra mùi hương khiến gân cốt người ta mềm nhũn!
Đây rốt cuộc là nơi nào đây nha?
Khương Trạm tuyệt vọng nghĩ, ánh mắt nóng bỏng nhìn thiếu nữ trước mặt.
Có vẻ như ngoại trừ mỹ nam kế, thì không còn cách nào khác nữa!
Vừa thấy vẻ mặt của công tử anh tuấn này lại không thích hợp, giống như trúng tà thuật của Mạc trưởng lão, A Hoa nhất thời cảnh giác, lùi về sau một bước nói: “Công tử từ từ dùng, cơm tối sẽ đúng giờ đưa tới.”
Nói xong, thiếu nữ không chút lưu tình xoay người rời đi, lưu lại Khương Trạm vẻ mặt mờ mịt, tự mình lẩm bẩm: “Đổi người rồi, chắc chắn là đổi người rồi, A Hoa này khẳng định không phải A Hoa kia!”
“Ngươi nói có hai A Hoa?” Giọng nói lạnh lùng của Thiếu niên vang lên.
Thiếu niên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt khiến Khương Trạm kinh hãi nhảy dựng: “Ngươi là ai?”
Vân Xuyên không trả lời Khương Trạm, lại lần nữa hỏi: “Có hai A Hoa sao?”
Thiếu niên chấp nhất làm trong lòng Khương Trạm khẽ động, ma xui quỷ khiến cười cười: “Tiểu huynh đệ, nếu ta nói cho ngươi, ngươi có thể giúp ta một việc không?”
“Việc gì?”
“Mang ta rời khỏi nơi này.” Nói xong lời này, Khương Trạm hồi hồn, âm thầm thở dài.
Nhìn xem, một người lớn sống sờ sờ như hắn đều bị bức đến tình trạng gì đây, thế mà lại thi triển mỹ nam kế với một thiếu niên.
Mà Vân Xuyên nghe xong Khương Trạm thỉnh cầu, cũng không do dự liền gật đầu: “Được.”
Khương Trạm hoàn toàn ngây người, dùng sức vuốt mặt.