Tự Cẩm
Chương 672 : Thánh Nữ không ra bài theo lẽ thường
Ngày đăng: 01:48 23/05/20
Khương Tự nhấp một ngụm rượu, đem ly rượu thả lại bàn.
Không thấy pháo hoa xuất hiện nữa, xem ra Nhị ca thật sự đã được cứu ra rồi.
Không sai, từ lúc bắt đầu Khương Tự đã không đặt hết hy vọng trên việc Đại trưởng lão và Hoa trưởng lão thủ tín.
Dựa người không bằng dựa mình, chỉ cần Nhị ca không ở trong tay Ô Miêu, vậy nàng liền có thể hóa bị động thành chủ động, không còn ném chuột sợ vỡ đồ.
Dỡ xuống được áp lực Khương Tự càng lạnh nhạt hơn.
Rốt cuộc cũng đợi được yến hội ngoài trời kết thúc, để hai vị trưởng lão Ô Miêu phụ trách tiễn người của các bộ lạc khác ra cửa, còn các trưởng lão còn lại thì tề tụ một đường, vẻ mặt kích động.
Tộc nhân ca múa bên ngoài vẫn chưa ngừng, lòng của bọn họ giống như cũng theo từng bước nhảy, vui mừng không thôi.
Đại trưởng lão hiếm khi được nhìn thấy mọi người thoải mái như thế, khóe môi mỉm cười.
Trưởng lão mặt vuông dài đột nhiên làm một lễ vái thật sâu với Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão nhàn nhạt hỏi: “An trưởng lão, ngươi làm gì vậy?”
An trưởng lão mang vẻ mặt hổ thẹn, miệng nói: “Cho tới nay đều là ta hiểu lầm Đại trưởng lão, xin Đại trưởng lão khoan thứ, xin Thánh Nữ khoan thứ.”
Đại trưởng lão giữ vẻ nghiêm trang gật đầu: “An trưởng lão không cần như thế, ngươi cũng là suy nghĩ vì Ô Miêu. Mấy năm nay suy nghĩ của chúng ta tuy có khác biệt, nhưng tâm vì Ô Miêu lại giống nhau.”
Đại trưởng lão nói như vậy, trong lòng lại khe khẽ thở dài.
Mấy năm nay giữa bà và một bộ phận trưởng lão sinh ra mâu thuẫn không nhỏ, những người này lấy An trưởng lão cầm đầu.
A Tang là một trong những thế hệ Thánh Nữ có thiên phú kém cỏi nhất, lúc còn sống nắm giữ Ngự Cổ thuật cũng chỉ được một hai phần mười, sau đó nữa chính là lâu không lộ mặt.
An trưởng lão sinh ra một suy nghĩ lớn mật: Bà ta cho rằng A Tang căn bản không phải thiên mệnh Thánh Nữ, trách cứ Đại trưởng lão bà vì trấn an tộc nhân mà chọn Thánh Nữ một cách qua loa, kỳ thật là hại Ô Miêu không người kế tục.
Dĩ nhiên, cách nói này ngay từ đầu không được ai ủng hộ, nhưng thời gian trôi qua vẫn mãi không thấy A Tang lộ diện, số trưởng lão ủng hộ suy nghĩ này cũng càng nhiều hơn.
Đương nhiên, những tranh luận này chỉ giới hạn trong thế hệ các bà, và đời trưởng lão thứ hai, còn tộc nhân bình thường cũng không biết những sóng gió trong đó.
Mà nay, kiến thức được “A Tang” phát uy trên lễ Tân Hỏa, rốt cuộc cũng khiến An trưởng lão cúi đầu.
Tuy rằng bà có ý định thất tín thật, nhưng còn chưa kịp làm mà, sao người đã không thấy tăm hơi rồi?
“Ta muốn đi gặp Đại trưởng lão.” Khương Tự lạnh lùng nói.
Phát sinh biến cố thế này, Hoa trưởng lão tất nhiên phải bẩm báo với Đại trưởng lão, lập tức mang theo Khương Tự vội vàng chạy trở về.
Nghe Hoa trưởng lão bẩm báo xong, mặt Đại trưởng lão lạnh tanh: “Người không thấy?”
Hoa trưởng lão gật gật đầu: “Đồ ăn đều ăn rồi, cơm vẫn còn.”
Cho dù không ăn cơm, có những hoa cỏ độc trùng ở đó, vị công tử kia rời đi như thế nào?
“Ta đi hỏi A Hoa xem.”
Trong phòng trong lúc nhất thời chỉ còn lại có Đại trưởng lão cùng Khương Tự.
“Đại trưởng lão, các ngươi đến tột cùng đem giấu huynh trưởng ta ở nơi nào?”
Đại trưởng lão hơi nhíu mày: “Ngươi tạm thời đừng nóng nảy, đây chỉ là ngoài ý muốn ——”
Khương Tự cười lạnh không nói.
Không bao lâu, Hoa trưởng lão vội vàng đi tới: “ Đã hỏi qua A Hoa, A Hoa nói lúc đưa cơm cho vị công tử kia còn không có khác thường gì. Hai ngày trước vị công tử kia dường như có ý định rời đi, A Hoa phát hiện trong viện có lưu lại vết tích trườn bò, có điều những vết tích đó là bò trở về……”
Hoa trưởng lão nhìn Khương Tự một cái, ho nhẹ một tiếng nói: “Đại khái là vị công tử kia phát hiện không đi được, nên lại đi trở về.”
Khóe miệng Khương Tự giật giật, đã vô lực nói cái gì.
Trốn không thoát lại yên lặng bò về, Nhị ca ruột của nàng còn có thể cố gắng hơn chút nữa không?
Đại trưởng lão cũng hoang mang: “ Nếu vị công tử kia đã nếm thử một lần thất bại, theo lý thuyết sẽ không làm chuyện vô ích ——”
Bà không khỏi nhìn về phía Khương Tự.
Khương Tự trầm mặt, lạnh lùng nói: “ Huynh trưởng ta mất tích ở chỗ này, nếu Đại trưởng lão không thể giao người ra đây, ta đây sẽ không đi nữa!”