Tự Cẩm

Chương 673 : Mật đàm

Ngày đăng: 01:48 23/05/20


Không, không đi nữa?



Trong chớp mắt này, Đại trưởng lão cho rằng bản thân nghe lầm, không khỏi nhìn về phía Hoa trưởng lão.



Hoa trưởng lão khẳng định gật gật đầu.



Không nghe lầm đâu, dù rằng bà cũng sinh ra loại ảo giác này.



Hoa trưởng lão và Đại trưởng lão nhìn nhau.



Không đi càng tốt nha, vốn dĩ bọn họ cũng không muốn thả nàng đi.



Đón lấy thái độ lạnh như băng của Khương Tự, trong lòng Đại trưởng lão run lên.



Đối phương chủ động không đi, thế nào lại cảm thấy có chút bất an nhỉ?



Đại trưởng lão quyết định cẩn thận một chút: “Lệnh huynh là mất tích ở trong làng, chúng ta tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực tìm người. Chỉ là chuyện xảy ra đột nhiên, lại gặp phải lễ Tân Hỏa người nhiều lộn xộn, người ra vào bộ lạc quá nhiều, chỉ sợ nhất thời khó có thể có phát hiện……”



Khóe miệng Khương Tự khẽ cong, không nhanh không chậm nói: “Ta đã nói rồi, không tìm được gia huynh trở về, ta sẽ lưu lại nơi này không đi.”



Hoa trưởng lão nhịn không được nói: “ Nếu Vương phi thật sự có thể lưu lại, Ô Miêu ta cầu mà không được.”



Nếu có thể không thất hứa mà giữ được người lại, đó quả thực là không thể tốt hơn.



Đại trưởng lão liếc Hoa trưởng lão một cái, không thấy nửa điểm hưng phấn.



Trên trời còn có chuyện tốt rơi xuống như vậy sao? Hoa trưởng lão thật sự quá thiếu kiên nhẫn.



Quả nhiên liền nghe Khương Tự cười nói: “Hoa trưởng lão đừng vội, ta còn lời chưa nói xong.”



Tới rồi.



Đại trưởng lão và Hoa trưởng lão liếc nhau, đồng thời nhìn về phía Khương Tự.



“Hôm nay may mắn lấy thân phận Thánh Nữ tham gia thịnh hội Tân Hỏa, ta mới phát hiện địa vị của Thánh Nữ ở quý tộc uy hiếp bộ tộc khác không phải là nhỏ. Cũng không biết nếu ta nhìn trúng tộc trưởng Tuyết Miêu, thì sẽ thế nào nhỉ?”



“Hỗn trướng!” Đại trưởng lão buột miệng thốt ra.



Ô Miêu và Tuyết Miêu đối lập đã lâu, giữa hai bên không phải gió Đông thổi bạt gió Tây, thì chính là gió Tây áp đảo gió Đông, nếu Thánh Nữ Ô Miêu biểu đạt lòng ái mộ với tộc trưởng Tuyết Miêu, phỏng chừng sẽ làm cho tộc nhân bạo loạn. 
Hoa trưởng lão do dự một chút.



Lấy thân phận của bà, theo lý không nên biết quá nhiều.



Có điều ngẫm lại lại thoải mái.



Là bà mang Yến Vương phi từ kinh thành Đại Chu về đây, có vài bí mật vốn không nên để bà biết, nhưng chỉ sợ cũng không có cách nào gạt được.



Hoa trưởng lão đi theo sau lưng Khương Tự đi vào mật thất.



Đại trưởng lão vặn đầu rắn trên vách tường mật thất, cửa ngầm khép lại, trong mật thất ánh sáng mờ mịt, khiến mặt bà thoạt nhìn tối tăm khó hiểu.



Khương Tự lẳng lặng chờ Đại trưởng lão mở miệng, thần sắc tự đắc.



Hoa trưởng lão cũng không lên tiếng, lại không biết sao cảm thấy khẩn trương.



Không phải chuyện thật sự quan trọng, Đại trưởng lão không cần thiết tiến vào mật thất nói.



Dưới bầu không khí như vậy, Đại trưởng lão rốt cuộc mở miệng: “Ta nghe Hoa trưởng lão nói, khi các ngươi mới gặp nhau, ngươi đã biết Thánh Nữ của tộc ta tên là A Tang?”



Khương Tự gật đầu.



“Vương phi có thể nói cho ta ngươi biết được từ đâu không?”



Khương Tự cười: “Vương gia nói cho ta.”



“Vương phi có thể nói lưu loát ngôn ngữ Ô Miêu ——”



“Vương gia dạy ta.”



“Như vậy thì vì sao Vương phi lại nắm giữ được Ngự Cổ thuật mà ngay cả Thánh Nữ của tộc ta cũng không thể nắm giữ được?” Đại trưởng lão ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm Khương Tự.



Trong lòng Khương Tự hơi ngạc nhiên.



Đại trưởng lão lại trực tiếp thừa nhận A Tang không nắm giữ được Ngự Cổ thuật, có phải đằng sau còn có lời kinh người hơn muốn nói không?



Đại trưởng lão không đợi Khương Tự trả lời, đã nói: “Thật không dám giấu diếm, Thánh Nữ A Tang của tộc ta sớm đã không còn trên nhân thế.”