Tự Cẩm
Chương 720 : Do dự
Ngày đăng: 22:18 27/06/20
Cảnh Minh Đế muốn suy nghĩ thêm chút nữa, Hoàng Hậu thức thời không nói thêm.
Tốt quá hoá dở.
Lời kia của bà tuy rằng uyển chuyển, nhưng coi như đã tỏ rõ thái độ, Hoàng Thượng sẽ không thể nào không lĩnh hội được.
Nói thêm gì nữa cũng phải chọn đã, trước khi Hoàng Thượng còn chưa hạ quyết tâm chọn ai cũng không phải cách làm thông minh.
Hoàng Hậu quyết định đợi xem.
Chuyện lớn như nhận con, Hoàng Thượng có quyết định cũng sẽ không nói với bà. Nếu Hoàng Thượng định chính là Yến Vương đương nhiên tất cả đều vui mừng, nếu là Tương Vương…… Chờ đến lúc đó bà chỉ đành bất cứ giá nào cũng phải phản đối.
Lần này đổi thành Hoàng Hậu rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, tâm tình thấp thỏm khó tả.
Cảnh Minh Đế đứng dậy tản bộ hai vòng trong điện.
Phan Hải đứng ở một góc, thu mình nhỏ nhất có thể.
Không biết qua bao lâu, Cảnh Minh Đế mở miệng: “Phan Hải, bồi trẫm đi ra ngoài một chút.”
Phan Hải đáp một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Ngoài điện ánh mặt trời rất tốt, lại không làm tâm tình của lão Hoàng Thượng nhẹ nhõm hơn bao nhiêu.
Cảnh Minh Đế bất tri bất giác đi vào sâu trong hậu cung, gặp hai vị công chúa Phúc Thanh cùng Thập Tứ đi ra từ Từ Ninh cung.
“Gặp qua phụ hoàng.” Hai vị công chúa cùng nhau thỉnh an Cảnh Minh Đế.
Cảnh Minh Đế mềm giọng nói: “ Đứng lên cả đi.”
Ông dùng ánh mắt ôn hòa đánh giá hai nữ nhi.
Cách tết Nguyên Tiêu chỉ ngắn ngủn mấy ngày, vô luận là Phúc Thanh công chúa hay là Thập Tứ công chúa rõ ràng đều gầy đi.
Khác với mặt mộc mà ái nữ hay để lúc trước nhìn thấy, lấy kinh nghiệm ít ỏi mà Cảnh Minh Đế tích lũy mấy chục năm nay, miễn cưỡng có thể nhìn ra hôm nay Phúc Thanh công chúa thoa son phấn.
Thoa son phấn, hiển nhiên là vì che lấp khí sắc tiều tụy.
Cảnh Minh Đế không khỏi có chút đau lòng.
Nữ nhi này của ông thật sự gặp lắm tai ương, rõ ràng là minh châu được nâng niu trong lòng bàn tay, cố tình hết lần đến lần khác bị người ám toán.
Đây là ông thất trách, vô luận là làm đế vương, hay là làm phụ thân.
Cảnh Minh Đế trầm mặc khiến Thập Tứ công chúa có chút bất an, nhưng nàng cẩn thận đã quen, cũng không dám nói thêm cái gì.
Hoàng Hậu là vừa ý lão Thất, nếu như ghi tên lão Thất dưới danh nghĩa, chắc hẳn có thể làm được điểm này.
Lão Thất với Lão Bát, ghi ai dưới danh nghĩa Hoàng Hậu kỳ thật không khác nhau lắm, nếu có thể tất cả vui mừng, cớ sao mà không làm.
Cảnh Minh Đế chần chờ chủ yếu là một khi đem vị hoàng tử nào đó ghi vào danh nghĩa, vậy vị hoàng tử đó sẽ có đủ tư cách lên làm trữ quân, mà vốn dĩ Thất hoàng tử cùng Bát hoàng tử không nằm trong phạm vi suy xét.
Với Cảnh Minh Đế mà nói, Hoàng Hậu vừa ý cũng tốt, người khác nghĩ sao cũng được, thậm chí chính ông thiên vị đều không quan trọng, quan trọng vẫn là tư cách trữ quân.
Nghĩ đến điều này, Cảnh Minh Đế càng không suy xét đến đám người Tề Vương.
Đừng nhìn đám đại thần trước mắt còn chưa bắt đầu kêu gào, nhưng trong lòng ông rất rõ ràng, tiếng hô cao nhất của quần thần chính là Tứ tử Tề Vương, tiếp theo là Lục tử Thục Vương. Nếu như đem một người trong bọn họ ghi vào danh nghĩa Hoàng Hậu, có thể nói vị trí trữ quân sẽ là ván đã đóng thuyền.
Cố tình Cảnh Minh Đế không muốn định ra Thái Tử sớm như vậy.
Trải qua giáo huấn lập đi lập lại Thái Tử, qua loa quyết định nhất định không được, ông tuyệt sẽ không bị quần thần nắm mũi dắt đi nữa. Cứ như vậy, chọn một vị hoàng tử không có căn cơ ghi tên dưới danh nghĩa Hoàng Hậu, ngược lại có thể làm cho đám đại thần sốt ruột tìm phe phái phải kiềm chế lại.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất sau khi Cảnh Minh Đế nghe Hoàng Hậu đưa ra yêu cầu muốn có một đại nhi tử xong, ông đã không do dự lâu mà gật đầu đồng ý.
Lão Thất hay là Lão Bát đây?
Cảnh Minh Đế nâng chung trà lên uống một ngụm, trong đầu hiện lên Hoàng Hậu, hiện lên Phúc Thanh công chúa, hiện lên Hiền phi, hiện lên rất nhiều người, thậm chí ngay cả Phan Hải đều lóe một lần, đầu Thiên Bình lặng lẽ nghiêng a nghiêng về phía Úc Cẩn, nhất thời vẫn không thể hoàn toàn hạ quyết tâm.
Xuất thần quá lâu lão Hoàng Thượng há mồm phì một tiếng, đem lá trà nhai nát nhổ ra.
Thật đắng!
Úc Cẩn cùng Tương Vương đồng thời ra khỏi hoàng cung.
Tương Vương mang theo đầy bụng nghi vấn rời đi, liếc liếc Úc Cẩn, thấy người ta vân đạm phong khinh, nhịn không được hỏi: “Thất ca, ngươi nói phụ hoàng truyền chúng ta tiến cung, là có ý gì nha?”
Úc Cẩn lời ít mà ý nhiều trả lời: “Không biết.”
Tương Vương cứng người, liếc trái liếc phải thấy không có ai, hạ giọng hỏi: “Ngươi không tò mò?”
“Không tò mò nha.” Úc Cẩn cười tủm tỉm nói.
Hắn đều biết, còn tò mò cái gì.
Thế này thì không có cách nào hàn huyên tiếp rồi, Tương Vương mím môi, ôm quyền: “Thất ca, đệ đệ đi trước một bước.”
Úc Cẩn khẽ cong khóe môi: “Mùa xuân tới rồi, nói không chừng phụ hoàng là muốn tuyển phi cho Bát đệ.”
Tương Vương sửng sốt, không khỏi luống cuống.
Tuyển phi? Bóng ma hắn cưới Thôi Minh Nguyệt gây ra còn chưa tiêu tan đâu, hắn không muốn tuyển phi!
Hốt hoảng qua đi, Tương Vương tìm được lỗ hổng: “Không phải đâu, nếu là vì tuyển phi, tại sao còn gọi cả Thất ca?”
Úc Cẩn hơi mỉm cười: “Trong đám huynh đệ tuổi ngươi ta xấp xỉ, mà ta với Thất tẩu ngươi phu thê hòa thuận, ân ái phi thường, phụ hoàng đại khái là muốn ta làm tấm gương tốt cho Bát đệ đó.”
Tương Vương: “……” Thật vậy chăng?