Tự Cẩm

Chương 721 : Quyết định

Ngày đăng: 22:18 27/06/20


" Thất ca không phải đang nói đùa đấy chứ?”



Úc Cẩn nhướng mày: “Sao thế, chẳng lẽ Bát đệ cảm thấy trong số huynh đệ chúng ta còn có ai ân ái hơn so với ta và Thất tẩu ngươi?”



Tương Vương theo bản năng lắc đầu.



Đương nhiên không có.



Đừng nói tới Tứ ca vội vàng ngủ với tiểu thiếp thông phòng để tranh thủ sinh nhi tử, Ngũ ca ba ngày hai quận bị Ngũ tẩu lấy dao phay đuổi giết, lại nghĩ đến dáng vẻ lãnh đạm của Lục tẩu, hiển nhiên tình cảm với Lục ca cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.



Cảm tình giữa Tam ca với Tam tẩu bị đuổi đi thủ hoàng lăng ngược lại không tồi, nhưng da mặt dày như lão Thất rốt cuộc hiếm thấy, trước mặt người ngoài đều hận không thể nhét Thất tẩu trên thắt lưng.



Nói lão Thất với Thất tẩu ân ái, cái này hắn tin.



“Đây không phải đúng rồi sao. Bát đệ cũng già đầu rồi, đến nay vẫn lẻ loi một mình, phụ hoàng triệu ngươi ta cùng tiến cung, chính là để cho Bát đệ hiểu được trên đời này phu thê ân ái có khối người, không phải ai cũng giống như Thôi đại cô nương sớm cho vị hôn phu đội nón xanh không nói, còn giết chết nam nhân mình từng thân mật trong đêm tân hôn rồi chạy lấy người ——”



Úc Cẩn nhắc tới Thôi Minh Nguyệt, mặt Tương Vương liền tái mét.



Sớm cho vị hôn phu đội nón xanh —— vị hôn phu kia là nói hắn đi?



Tức giận còn chưa dâng lên, lại bị câu nói phía sau dọa rụt lại: Lão Thất nói Chu Tử Ngọc là Thôi Minh Nguyệt giết?



Thôi Minh Nguyệt đào hôn, bị tên nô tài ngu xuẩn hắn phái đi giám thị xách về Tương Vương phủ, hắn đành phải giết người diệt khẩu xử lý thi thể. Xong rồi mới ngẫm lại, Thôi Minh Nguyệt có thể đào tẩu, mà Chu Tử Ngọc đã chết, không phải Thôi Minh Nguyệt ra tay còn có thể là ai?



Độc nhất lòng dạ đàn bà!



Tương Vương kinh hãi chính là tại sao Úc Cẩn biết được những việc này.



“ Sắc mặt Bát đệ sao lại khó coi như vậy?” Úc Cẩn quan tâm hỏi.



Bờ môi Tương Vương khô nứt: “Thất ca đừng nói linh tinh.”



Úc Cẩn xùy một tiếng bật cười: “Nói linh tinh? Bát đệ thật là đơn thuần, thế mà không nghe thấy những tin đồn này.”



“Tin đồn gì?” Tương Vương kìm lòng không được hỏi, không để ý đối phương nói mình đơn thuần.



Hắn rất vui vẻ người khác cho rằng hắn đơn thuần, tránh cho đem chuyện Thôi Minh Nguyệt mất tích nghĩ đến trên đầu hắn.



Úc Cẩn trong lúc vô tình toát ra cái nhìn đối với Tương Vương làm Tương Vương rất an tâm, không tự giác có hứng nói chuyện tiếp.



“Đều nói Chu Tử Ngọc là bị Thôi đại cô nương giết, còn nói Bát đệ vận khí tốt, tránh thoát một kiếp……”





Vô sự hiến ân cần không phải cướp bóc cũng là trộm cắp, cứ việc lời này dùng trên người con mình có vẻ không thích hợp, nhưng lão Bát rời đi lại quay lại, còn hành đại lễ là muốn làm gì?



Hừ —— chẳng lẽ tiểu tử này nghe được tiếng gió?



Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Cảnh Minh Đế tức khắc trầm xuống.



Tương Vương đứng dậy, liếc nhìn sắc mặt Cảnh Minh Đế, xúc động mới rồi tức khắc tắt hơn phân nửa.



Phụ hoàng thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm, hắn lúc này quay lại nói, có phải có hơi vội vàng hay không?



Nghĩ như vậy, Tương Vương lại do dự.



“Lão Bát, ngươi đến tột cùng có chuyện gì?” Trên mặt Cảnh Minh Đế tuy khôi phục bình tĩnh, nhưng trong mắt lại mang theo tìm tòi nghiên cứu.



Trong lòng Tương Vương run lên, nói chuyện liền có chút lắp bắp: “Nhi tử…… Nhi tử mơ một giấc mơ ——”



Cảnh Minh Đế mở to mắt: “ Gì cơ?”



Gần nhất đều lưu hành nằm mơ sao?



Cái thứ nhất ông tin, cái thứ hai ông lại tin, cái thứ ba ông còn có thể tin?



Lão Bát đi mà quay lại, quả nhiên có vấn đề.



“Mơ thấy cái gì?” Cảnh Minh Đế ngữ khí nặng nề hỏi.



Vừa rồi Úc Cẩn nhắc tới Thôi Minh Nguyệt đã mang đến cho Tương Vương bóng ma thật lớn một lần nữa dâng lên, Tương Vương hạ quyết tâm, nói: “Mơ thấy Nguyệt Lão nói nhi tử trong vòng ba năm không nên cưới vợ ——”



“Cho nên?”



Dưới cái nhìn chăm chú thâm trầm của Cảnh Minh Đế, Tương Vương cố nén khẩn trương nói: “Nhi tử kỳ thật cũng cảm thấy giấc mơ này có chút hoang đường, nhưng nghĩ thà tin là có còn hơn là không, liền tới bẩm báo với phụ hoàng.”



Cảnh Minh Đế trầm mặc thật lâu, chậm rãi gật đầu: “Được, trẫm đã biết.”



Tương Vương ngẩn người.



Phụ hoàng dễ dàng đáp ứng như vậy? Sao lại cảm thấy có chút bất an nhỉ ……



Cho đến khi Tương Vương choáng váng trở lại Tương Vương phủ, còn có một loại cảm giác không yên, rồi lại nghĩ không ra là không đúng ở chỗ nào.



Rõ ràng mục đích của hắn đã đạt được, tâm tình hẳn phải vui sướng mới đúng.



Mà Cảnh Minh Đế sau khi Tương Vương rời đi không lâu, đem chung trà để lại trên bàn, xem như hạ quyết tâm.



Chính là lão Thất đi.