Tự Cẩm

Chương 87 : Uy Hiếp

Ngày đăng: 08:50 30/04/20


“ Ai?” Vừa nghe Khương Tự nói như vậy, A Man giật mình nhảy dựng, lập tức khẩn trương nhìn trái nhìn phải.



Khương Tự bình tĩnh nhìn qua một phương hướng, môi son khẽ nhếch.



Một thân ảnh thẳng tắp thon dài dần dần từ trong bóng tối đi ra.



“ Sao lại là ngươi?” A Man giật mình không thôi.



Khương Tự lại không chút nào ngoài ý muốn.



Mùi của hắn vô luận kiếp này hay là kiếp trước nàng đều quá quen thuộc, một khi tới gần làm sao có thể không phát hiện ra.



“ A Man, ngươi chờ ở đây. Dư công tử, mời đi theo ta.” Khương Tự đi về phía trước.



Úc Cẩn kiên trì đuổi theo, cứ việc trên mặt không hiện, nhưng trong lòng nghi hoặc cực kỳ.



Hắn giấu tốt như vậy, đến tột cùng làm sao bị phát hiện? Nàng về sau sẽ không coi hắn thành biến thái cuồng theo dõi chứ?



Hai người đi về phía trước hơn mười trượng mới dừng lại.



Khương Tự bỗng nhiên quay người, trầm mặt hỏi: “ Dư công tử vì sao theo dõi ta?”



Úc Cẩn nhẹ nhàng đụng đụng cái mũi.



Nếu nàng đã hỏi trực tiếp như vậy, vậy hắn chỉ có thể đem thiên phú da mặt dày phát dương quang đại.



“ Khương cô nương hiểu lầm, ta không phải theo dõi ngươi, mà là bảo hộ ngươi.”



“Bảo hộ ta?” Khương Tự nhướng mày, “ Dư công tử chẳng lẽ coi ta như hài tử mà lừa gạt? Ngươi ta không thân chẳng quen, ta càng không có mở miệng nhờ giúp đỡ, Dư công tử lúc này xuất hiện ở đây rồi nói là bảo hộ ta?”



Úc Cẩn nhẹ nhàng thở dài.



Thanh âm của hắn có trong sáng của thiếu niên cùng trầm thấp của thanh niên, tiếng thở dài này phảng phất như cơn gió buổi sáng giữa đồng ruộng phất qua lòng người.



Khương Tự bỗng nhiên nghĩ đến đoạn thời gian sau khi cưới, hắn vô số lần ghé vào bên tai nàng nói nhỏ.



Khi đó nàng nhịn không được nghĩ, một nam nhân lấy ở đâu ra nhiều lời muốn nói như vậy, ngay cả nàng muốn tô son môi màu gì hắn đều tràn đầy phấn khởi giúp đỡ chọn lựa, cuối cùng kia nước hoa làm thành son môi ngược lại tiện nghi tên hỗn đản nào đó......



Úc Cẩn phát hiện thiếu nữ trước mắt tựa hồ đang thất thần.
“ Khương cô nương muốn giết người diệt khẩu sao?” Úc Cẩn lấy ra một cây chủy thủ nhét vào trong tay Khương Tự, trong bóng đêm tinh mâu ý cười tràn đầy, “ Ta cam đoan không chống cự.”



Khương Tự siết chặt chủy thủ.



Xúc cảm lạnh buốt của chuôi dao găm làm nàng tỉnh táo lại, cầm chủy thủ chậm chạp không động.



“ Nếu như Khương cô nương không hạ thủ được ——”



Khương Tự giương mắt nhìn nam tử nói nói cười cười trước mặt, thầm nghĩ hắn hẳn là còn muốn nói ra mấy lời dối trá đại loại như ‘ Nếu như nàng không hạ thủ được hắn liền tự mình động thủ’?



Chỉ nghe nam tử trước mắt cười mỉm chi nói: “ Vậy ta liền tiếp tục uy hiếp ngươi.”



Khương Tự: “......”



Nhắm mắt, hít sâu, đè xuống xúc động giết người diệt khẩu.



“ Chúng ta hảo hảo nói chuyện đi.”



Úc Cẩn cười nhẹ: “ Đúng hợp ý ta, Khương cô nương đi theo ta đi.”



Một đường hướng tây, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ yên tĩnh không người, Úc Cẩn dừng lại.



“ Cô nương, hắn sao lại đưa chúng ta tới nơi này.”



Chỗ ba người dừng lại chính là đầu hẻm Tước Tử.



“ Nếu phải nói chuyện thật tốt, vẫn là trong nhà thuận tiện nhất. Khương cô nương nếu như cảm thấy không thích hợp, đi nhà ngươi cũng được.” Úc Cẩn vô cùng quan tâm đề nghị.



“ Ngươi, ngươi cái tên đăng đồ tử này——” A Man chỉ vào Úc Cẩn nói không ra lời.



Cô nương các nàng là người gặp mỹ nam tử liền ngất đi sao?



Khương Tự liếc Úc Cẩn một cái, dẫn đầu đi vào trong ngõ hẻm: “ Đi nhà ngươi.”



A Man: “......”



Đừng tìm nàng nói chuyện, tâm tình của nàng có chút phức tạp!